Ngày Hạ Khuynh Tình

Chương 6: Chương 6: Khiêu vũ




Từ đó về sau thì đã 1 tuần Thịnh Tư Hạ không gặp lại Phó Diệc Sâm.

Khu biệt thự này, nói lớn không lớn, nhưng muốn tình cờ gặp một ai đó, cũng không thể nào dễ dàng như vậy.

Hôm nay, cô như mọi ngày, ăn cơm tối xong sẽ chào tạm biệt dượng và dì nhỏ, lên phòng trên lầu của mình, ôm con mèo lên đùi đùa giỡn.

Thịnh Tư Hạ đứng lên, con mèo nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống sàn nhà, theo cô đi xuống lầu, cô mở cửa tủ lạnh trong phòng bếp, lấy ra trà đào.

Bobby tung tăng nhảy nhót không ngừng.

“Mày không thể uống được, cái này quá ngọt.” Cô ngồi xổm xuống, cào nhẹ lên mớ lông xù ở cổ nó.

Bobby không giống bình thường đi qua đi lại, quay tròn lộ ra cái bụng mà cảnh giác nhìn chằm chằm cửa thư phòng, bất an dựa vào chân Thịnh Tư Hạ.

“Mày cũng nghe thấy có phải không?”

Trên mặt cô không có hiểu hiện gì, cửa thư phòng và cửa sổ khóa chặt, bên trong truyền đến tiếng cãi nhau ngày càng to hơn.

Cô không nghe rõ những gì họ đang tranh cãi, nhưng giọng uất ức dì nhỏ chất đầy sự thất vọng sâu sắc không cam lòng.

Bà buộc tội, tức giận và không ngần ngại kể cả khi có ai nghe thấy.

Bế con mèo lên, mang nước trái cây, xách theo túi vải, Thịnh Tư Hạ thay giày ra khỏi cửa.

Hiện tại là 7h rưỡi, cô dự định đi dạo gần đây rồi quay về, hy vọng lúc ấy trong nhà đã dừng lại tiếng cãi vã.

Cô và dượng Lâm Thụ Khiêm không quá thân thiết. Ngay cả khi cô ở nhờ nhà ông ấy, ngày thường cũng ít khi nói chuyện. Trong ấn tượng, ông ấy là một người khiêm tốn, nho nhã, một người đàn ông trung niên bởi vì có duyên với nghệ thuật mà khí chất thanh cao, đối xử với dì nhỏ cũng coi như yêu quý, tôn trọng.

Nhưng bất kể là ai chỉ cần cãi vã dữ dội như vậy, đều trở thành hung thần ác sát, đánh mất hình tượng.

Cô không muốn bản thân lớn lên biến thành một người như vậy.

Có lẽ trên thế giới này vẫn sẽ còn một nơi yên tĩnh?

Vì vậy mà không biết từ lúc nào, cô đã đi đến trước căn nhà màu trắng, không do dự ấn vào chuông cửa.

Không bao lâu sau, Phó Diệc Sâm mở cửa cho cô, thấy cô, hắn một chút cũng không kinh ngạc.

“Thịnh Tư Hạ.” Hắn luôn như vậy, lịch sự quy củ gọi tên cô, không phải “Hạ Hạ” hay “Thịnh tiểu thư”, điều này tạo cho cô cảm giác được tôn trọng.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cúi đầu nhìn cô.

Thịnh Tư Hạ phát hiện ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, tùy tiện liếc mắt một cái đều có vẻ vô cùng chăm chú.

Gió lạnh từ phòng khách thổi tới khiến cô tê rần đầu ngón tay.

“Tôi tới gặp anh chào hỏi một tiếng, chào buổi tối, Phó Diệc Sâm.” Thịnh Tư Hạ tươi cười nhìn hắn, có vẻ rất ngoan ngoãn.

Bobby ở trong ngực vì bất an mà vặn vẹo, nó rất sợ nóng, bị máy lạnh thu hút, nhanh như chớp nhảy xuống mà chui vào trong phòng.

Cô bị sốc.

Phó Diệc Sâm bị dị ứng với mèo, nó như vậy đột nhiên xông vào, hắn nhất định sẽ không vui.

Không nên vì một con mèo không biết nghe lời mà ở nơi này phân rõ giới hạn, trái lại cần giống như người trưởng thành, dũng cảm mà nhận lấy trách nhiệm, Thịnh Tư Hạ chọn cái thứ hai.

“Đừng lo lắng, tôi biết anh bị dị ứng với mèo, tôi lập tức vào bắt nó ra ngay!” Lại phạt nó ba ngày cũng không có cá khô mà ăn.

Thịnh Tư Hạ nói xong liền nhanh chóng chui vào trong phòng.

Một ý nghĩ nực cười xuất hiện trong đầu cô: Có thể Phó Diệc Sâm sẽ cho rằng bọn họ một người một mèo liên kết diễn kịch, vì để vào nhà hắn mà không từ bất cứ thủ đoạn nào?

Cô xin thề với Modigliani trên tường, cô chỉ phối hợp cùng diễn với Bobby, nhiều nhất được xem như đồng loã thôi.

Bobby trốn thực sự nhanh, cô kêu vài tiếng khắp nơi vẫn không có tiếng đáp lại. Cô cảm thấy xấu hổ, quay đầu hướng Phó Diệc Sâm xin lỗi.

Phó Diệc Sâm lại cảm thấy kinh ngạc: “Ai nói tôi bị dị ứng với mèo?”

Thịnh Tư Hạ bất ngờ, sau đó đem chuyện lần trước của dượng kể cho hắn nghe, sau đó cô hỏi: “Chẳng lẽ anh không bị dị ứng sao?”

Phó Diệc Sâm có chút hoang mang, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới thông suốt.

“Tôi từng nhập viện vì bị dị ứng, có thể là do trên báo nói bóng gió, khiến dượng em hiểu lầm.”

Cô ngã xuống đất, tinh thần nhẹ nhõm: “Vậy thì thật tốt quá!”

Ngay lập tức ngồi lên sofa, cũng mặc kệ Bobby đi hướng nào.

Phó Diệc Sâm có chút buồn cười: “Muốn uống cái gì?”

“Có cái gì?” Cô càng ngày càng không khách khí.

“Vẫn chỉ có sữa bò, em không thích uống?”

Thật ra hắn rất tinh tế.

Thịnh Tư Hạ gật gật đầu, cười cười giơ lên nước trái cây trong tay, “Không sao cả, lần này tôi có nước, chúng ta cùng nhau uống.”

Hắn cũng cười, xoay người vào phòng bếp lấy cái ly.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, đồng thời vọng vào tiếng của dượng Lâm Thụ Khiêm.

Nếu không bận việc ở hội trường Đăng Tam, ông ấy liền tới nơi này tìm Phó Diệc Sâm, cô là trẻ con cũng có thể đoán ra lý do.

Không lý nào lại nghĩ đến dượng biết cô ở chỗ của Phó Diệc Sâm.

Cô bày ra ánh mắt cầu cứu: “Làm ơn, đừng nói tôi ở chỗ này.”

Phó Diệc Sâm bỗng nhiên nghiêm túc mà nói: “Tôi không thể che giấu em với người nhà.”

“Không phải che giấu, như vậy đi, chỉ cần dượng ấy không hỏi, anh đừng nói có được không?”

Hắn không nói gì, Thịnh Tư Hạ cho rằng hắn đồng ý, nhẹ nhàng bước lên lầu hai.

Thịnh Tự Hạ đứng trên cầu thang, nghe thấy tiếng Phó Diệc Sâm từ chối.

Giọng nói hắn nhẹ nhàng nhưng cũng đầy kiên quyết, sẽ không khiến người khác xấu hổ nhưng cũng làm cho người khác biết rõ giới hạn.

Thịnh Tư Hạ đối với đề tài nói chuyện của bọn họ không có hứng thú, đi vào ngã rẽ, là thư phòng của hắn.

Cô đối với giá sách lớn chừng một mặt tường kia trước mặt không có hứng thú, nằm trên sofa thoải mái chơi điện thoại.

Nhiệt độ phòng thích hợp, sofa mềm mại, cô không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Đang chìm vào khoảng mông lung thì có người đẩy cửa tiến vào, cô nghe thấy bên cạnh có tiếng vang sột soạt rất nhỏ.

Lúc mở mắt ra rất khó khăn, mí mắt nặng trịch, cứ dây dưa với nhau, mơ màng kiểm nghiệm.

Cô miễn cưỡng mở mắt ra, lại nhắm chặt thật nhanh, cho nên chỉ thấy được là vài hình ảnh mơ hồ, rời rạc.

Hoặc có thể chỉ là mơ.

Phó Diệc Sâm đứng trước giá sách, hơi hơi ngửa đầu, ánh sáng rơi xuống vầng trán cao của hắn, cao quý mà lạnh lùng giống như thời tiết cuối thu, gió nhẹ nhàng thổi qua cánh đồng lúa, có loại vẻ đẹp bất động thanh sắc.

Đã là hoàng hôn, nửa thân người hắn đắm chìm, lắng đọng trong một màu gạch đỏ, ngoài cửa sổ có đàn chim bay qua.

Tám năm qua đi, ngoại hình hắn vẫn không thay đổi, hàng mày sắc sảo, đôi môi mỏng, bờ vai rộng lớn khiến người khác muốn dựa vào.

Tiếng nhạc vang lên, là điệu thứ hai của Shostakovich, tiếng nhạc thanh lịch, không mất châm chích, kết hợp với khung cảnh trang trọng đêm nay, giống như cảnh người người vội vã rời đi sau khi tiệc tàn.

Phó Diệc Sâm khẽ cúi người xuống, đưa tay mời cô, nhìn cô chăm chú: “Shall we?”

Không chút do dự, Thịnh Tư Hạ đem tay đặt trong lòng bàn tay của Phó Diệc Sâm, cô đồng ý cùng hắn khiêu vũ.

Chưa kịp hỏi nguyên do, cơ thể cô đã phản ứng trước.

Thịnh Tư Hạ bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ cơ thể cô tự ý quyết định trước khi ý thức kịp nhận ra.

Thật giống như mỗi lần miệng bảo muốn vận động để giảm béo nhưng tay lại không dừng được mà bóc từng viên chocolate khỏi lớp giấy bạc bỏ vào miệng.

Tới lúc vận động lại để cho ý thức quyết định, luôn có lý do cho sự lười biếng.

Con người quả thật là kẻ tự phản bội chính mình.

Phó Diệc Sâm dẫn cô tiến vào sân nhảy, sự chú ý của cô chỉ tập trung vào quần áo của hắn, không quan tâm đến ánh mắt người khác.

Cũng không nhìn hắn.

Một thân lễ phục đen, dưới ánh đèn hắt lên một màu xanh đen, nơ cũng là màu đen, không cầu kỳ, là kiểu dáng đơn giản nhất. Khuy măng sét ở cổ tay áo màu bạc được khảm đá mã não, cô không quên, đây là cô tặng cho Phó Diệc Sâm.

Khi đó hắn bảo mình không thích mang khuy măng sét, cô cảm thấy nó dư thừa.

Ít nhất cô chưa bao giờ thấy hắn đeo qua.

Phó Diệc Sâm không phải người đàn ông sẽ thay đổi suy nghĩ của mình vì một đứa trẻ hàng xóm, càng sẽ không vì chiều theo cảm xúc của cô mà bóp méo mắt thẩm mỹ của mình.

Cô đã từng rất ngưỡng mộ hắn ở điểm này.

Điệu nhảy thay đổi, đã đến bài hát thứ ba, cô còn nghe rõ nó là gì. Bọn họ ở trên sàn nhảy xoay tròn, từng bước nhảy uyển chuyển nhẹ nhàng, biểu cảm trên mặt nhiều lần thay đổi, cuối cùng lại trở về lúc ban đầu.

Thịnh Tư Hạ cũng không biết, hóa ra hắn nhảy tốt đến vậy.

Phó Diệc Sâm cúi đầu cùng cô nói chuyện: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”

“Cám ơn Phó tổng.” Gương mặt cô khéo léo tươi cười, liếc hắn một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

Tay hắn đỡ bên hông cô nhưng chưa chạm vào, cách một lớp vải vẫn còn cảm thấy hơi ấm.

Thịnh Tư Hạ nghiêng đầu, liếc nhìn xung quanh.

Trên sàn nhảy, nam nữ đều diện lễ phục lộng lẫy, chỉ cần chú ý một chút liền có thể thấy quan hệ của mỗi người với nhau.

Ngôn ngữ có thể giấu trời vượt biển, nhưng cử chỉ điệu bộ lại không qua được mắt thường.

Bước chân cứng nhắc như máy móc, toàn bộ quá trình không có giao lưu, chắc hẳn là cặp vợ chồng đứng tuổi.

Bên trái có một cặp đôi, dịu dàng tình cảm, người đàn ông tiến đến nói nhỏ vào tai bạn gái, dán sát lại gần, cô gái lại đỏ mặt lên, e lệ trộm nhìn đi chỗ khác.

Đó là vị trí của Phó Diệc Sâm.

Thú vị thật, nhảy một điệu, liền trở thành một mạch nước ngầm cuộn chảy mãnh liệt, ở gần người đó nhất, chưa chắc có thể chạm đến trái tim đối phương.

Ánh đèn theo âm nhạc biến hóa, khơi dậy bản năng nguyên thủy của con người.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau cùng Phó Diệc Sâm.

Trong lòng ngây ra một khắc, bước chân liền chậm lại, cô không cẩn thận giẫm lên chân Phó Diệc Sâm, buột miệng thốt lên: “Sorry.”

Về thói quen ngôn ngữ, cô so với Phó Diệc Sâm là một trời một vực. Hắn tiếp thu nền giáo dục phương Tây, tiếng Anh so với tiếng Trung càng nhanh nhẹn. Vào lúc nhiệt tình hay nghiêm túc nhất, hắn sẽ sử dụng tiếng Anh để biểu đạt.

Bởi thế mà theo cô, câu khen ngợi vừa nãy của hắn chỉ là một lời lừa người.

Mà cô sinh ra và lớn lên ở quê hương, với một trái tim đỏ, thông thạo tiếng toàn dân và một phương ngữ.

Nếu không cần thiết, cô sẽ nhất định không sử dụng tiếng Anh.

Trừ phi, đó là điều mà ngay cả cô cũng không tin được.

Lời nói dối, dùng tiếng Anh nói ra, nghe có vẻ chân thành hơn rất nhiều.

Phó Diệc Sâm nói: “Di chuyển chân một chút?”

Giọng nói hắn kề sát bên tai, có vẻ thật dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.