Vào cửa, đổi giày, Phó Diệc Sâm đem đồ uống và kem tới tủ lạnh trong phòng bếp.
Hắn đi lên tầng 2, cũng không rõ phòng nào là của Thịnh Tư Hạ, nhưng bên phải hành lang có một phòng đóng chặt cửa, có lẽ là ở đây.
Hắn trước gõ nhẹ vào cửa, không thấy ai trả lời, do dự mãi mới đẩy cửa đi vào.
Phòng sáng đèn, trong nháy mắt mở cửa ngửi được một mùi thơm, không rõ là gì, giống như nước hoa hòa với mùi thơm dầu gội đầu, ngọt ngào mà nhẹ nhàng.
Căn phòng không lớn, đồ vật để khắp nơi, tiểu thuyết và tài liệu chất đống trên bàn, notebook không đóng lại, quần áo vắt trên ghế dựa.
Nói như thế nào nhỉ... so với tưởng tượng của hắn thì tốt hơn một chút.
Trước khi Thịnh Tư Hạ gặp hắn, không biết đã học được bao nhiêu tật xấu, cô luôn thích ngồi trên thảm, làm bài tập cũng không thể quy củ mà ngồi trên bàn học, chỉ sợ Phó Diệc Sâm đều đem cả thư phòng nhường lại cho cô.
Mỗi lần rời đi đều vứt đồ bừa bãi, Phó Diệc Sâm biết, cô không phải là một người cẩn thận.
Trong phòng mở máy sưởi, Thịnh Tư Hạ cuộn tròn ở trên giường, ngủ đến quá nóng mà chăn đắp không kín, tay chân lộ ra bên ngoài, tư thế ngủ rất không ngay ngắn.
Phó Diệc Sâm điều chỉnh máy sưởi, nhẹ nhàng giúp cô nhét tay chân lại vào.
Cô ngủ say đến mức không có phản ứng gì với tác động bên ngoài, cho nên vừa rồi Tần Duệ ở dưới lầu gọi điện thoại mới có thể không bắt máy.
Nghĩ đến người đàn ông tên Tần Duệ kia, Phó Diệc Sâm sắc mặt lạnh lùng, đi đến bên cạnh bàn, lật xem quyển truyện tranh.
Là quyển Tần Duệ vừa trả cho Thịnh Tư Hạ.
Tùy tiện lật vài trang, chỉ là một quyển truyện tranh bình thường, bên trong cái gì cũng không có.
Hắn đem quyển truyện tranh trả lại chỗ cũ.
Thịnh Tư Hạ ngủ ngon lành, chân mày giãn ra, không còn dáng vẻ khó chịu như vừa rồi, nên không cần phải đánh thức cô dậy để ăn, chi bằng cho cô ngủ thêm một lát.
Phó Diệc Sâm không có việc gì để làm, đơn giản giúp cô dọn phòng.
Đồ ăn vặt trên tủ đầu giường, trên sàn còn có mấy tờ chuyển phát nhanh nằm ngay bên cạnh chân làm ảnh hưởng hắn di chuyển.
Hắn cởi tây trang, đặt lên giường, động tác rất nhẹ, đem đồ vật trên mặt đất dọn đi, đóng notebook lại, tài liệu và sách xếp gọn gàng theo thứ tự, vứt trực tiếp đồ ăn vặt vào thùng rác.
Mọi thứ đều đã được dọn dẹp, chỉ có quần áo chồng chất trên ghế và nội y màu đen ở trên là hắn không thể xuống tay.
Phó Diệc Sâm chú ý thấy bên phải ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc bị kéo ra, quà hắn tặng đặt ở bên trong, dáng vẻ nhìn qua chưa được mở ra.
Thịnh Tư Hạ hừ nhẹ một tiếng, trở mình, nằm ngửa, lại bị ánh sáng làm cho chói mắt mà nhíu mày.
Hắn ấn công tắc ở cửa phòng giúp cô tắt đèn, Phó Diệc Sâm nhấc chân định rời đi, một góc áo sơmi liền bị Thịnh Tư Hạ túm chặt.
Quay đầu lại nhìn, cô đã tỉnh, đôi mắt đen láy sáng ngời không chớp mắt mà nhìn hắn.
“Trở về khi nào? Vì sao lại không đánh thức tôi dậy?” Giọng cô có chút khàn, mang theo giọng mũi.
Phó Diệc Sâm nói, “Chỉ mới đây.”
Thịnh Tư Hạ rút tay lại, chống tay định ngồi dậy lại bị Phó Diệc Sâm đè bả vai xuống, “Em nằm xuống, mở miệng ra, tôi nhìn xem máu ngừng chảy chưa.”
Có lẽ bởi vì mới tỉnh ngủ, cô có chút thất thần, ý thức còn chưa thanh tỉnh, cô nghe lời mà há miệng, giống như lúc nhỏ bị cảm đi khám được bác sĩ kiểm tra.
Chỉ là, động tác của Phó Diệc Sâm so với bác sĩ dịu dàng hơn rất nhiều.
Trực tiếp đối diện với nguồn sáng trên đầu, Phó Diệc Sâm thấy rõ miệng vết thương của cô đã ngừng chảy máu, chỉ là sợi chỉ đen khiến vết thương nhìn qua có chút đáng sợ.
“Ai đi phẫu thuật cùng em?” Buông cằm cô ra, Phó Diệc Sâm hỏi.
Thịnh Tư Hạ trả lời, “Không có, tôi tự mình đi.”
Nhìn thấy ánh mắt bình ổn của cô, giống như không cảm thấy khổ sở, ngược lại còn rất đắc ý.
Điển hình là người có vết sẹo đã quên đau.
“Khi nào cắt chỉ?”
Thịnh Tư Hạ suy nghĩ, nói, “Tôi nhớ là một tuần sau.”
Bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của cô thực ngoan ngoãn, đem chăn kéo lên tận mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, cô vẫn còn lo mặt mình sưng phù sẽ khó coi, không muốn người khác thấy.
“Kem ở đâu? Có mua được hay không?” Thịnh Tư Hạ nghiêm túc hỏi, “Tôi cảm giác máu vẫn còn chảy ở trong miệng.”
“Vừa rồi tôi đã xem qua, không có chảy máu, chỉ là em muốn ăn kem mà thôi.”
Thịnh Tư Hạ sờ mặt mình, “Tôi không nghĩ là anh về tay không đâu.”
Đây là lời thật lòng, kế tiếp mới là vì cô thèm ăn.
Phó Diệc Sâm xuống lầu, lấy kem mới mua mang lên, để cô ngồi ăn ở trên giường.
Cô đặt áo khoác lên lưng ghế, nếu muốn lấy nó, phải bỏ nội y kia xuống, Phó Diệc Sâm đơn giản lấy tây trang của mình phủ thêm cho cô.
Cô thích nhất là vị đào, ăn kem trong phòng có máy sưởi cũng giống như ăn lẩu ở phòng điều hòa trong mùa hè, là một cách để tận hưởng niềm vui cuộc sống.
Cái miệng nhỏ của cô cắn một miếng nhỏ, để khối kem ấn vào miệng vết thương có chút đau, cảm giác có một chút thoải mái.
Chỉ là Thịnh Tư Hạ mới ăn có một lát lại phát hiện Phó Diệc Sâm vẫn luôn nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Làm sao vậy?”
Phó Diệc Sâm dựa vào cửa sổ, nói với cô, “Vừa rồi ở dưới lầu có gặp bạn của em.”
Cô đang ăn kem, mơ hồ hỏi, “Ai?”
“Tần Duệ.”
“Khụ...” Thịnh Tư Hạ thiếu chút nữa bị sặc, che miệng ho khan.
Tần Duệ đến làm gì?
Cô bỗng nhiên nghĩ tới, mình đã nói với Tần Duệ hôm nay đi nha sĩ, kiểm tra điện thoại, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn từ WeChat.
“Anh ta đưa tôi một quyển truyện tranh, nhờ tôi đưa cho em.” Phó Diệc Sâm nói, “Tôi để ở trên bàn, lát nữa em tự mình đến xem.”
Trên bàn?
Thịnh Tư Hạ nhìn qua, bỗng nhiên phát hiện có chỗ nào không ổn, cô ngủ một giấc, cả căn phòng như thế nào lại trở nên sạch sẽ như vậy?
Vú Trần vắng nhà, không ai có thể vào phòng của Thịnh Tư Hạ dọn dẹp, cô đã quen với việc vứt mọi thứ lung tung, bừa bộn, một phần cũng để lắp đầy căn phòng trống trải, dù sao cô nhìn thấy thuận mắt là được.
Thịnh Tư Hạ cảm thấy hắn chắc chắn là một người thích sạch sẽ.
Phòng ngủ của hắn cũng không lộn xộn như vậy.
Nghĩ đến quyển truyện tranh kia, Thịnh Tư Hạ sực nhớ đến, là quyển mà cô cho Tần Duệ mượn, còn bức ảnh, liệu anh ta có trả lại không?
“Chỉ có quyển truyện tranh sao?” Cô cẩn thận xác nhận lại với Phó Diệc Sâm.
Cô không hy vọng hắn sẽ thấy bức ảnh cô cất giấu suốt nhiều năm kia, chưa nói đến việc cô đã nói dối với hắn rằng lần trước mình đã ném đi.
Phó Diệc Sâm gật đầu, “Chỉ có quyển truyện tranh, chẳng lẽ anh ta còn mượn em những thứ khác?”
“Có thể xem như vậy.”
Trong mắt cô có sự mất mát, khiến Phó Diệc Sâm để tâm, hắn hỏi, “Người tên Tần Duệ này là bạn trai của em sao?”
Cô sửng sốt, nghĩ nghĩ một lát, Thịnh Tư Hạ cẩn trọng trả lời, “Không phải.”
Cô nói như vậy, không phải là cố tình chọc tức Phó Diệc Sâm, chỉ là trước mắt tạm thời không thể định nghĩa được mối quan hệ giữa cô và Tần Duệ.
Mặc dù kinh nghiệm yêu đương bằng không, Thịnh Tư Hạ không phải không nhận thấy điều này, xem tần suất cô và Tần Duệ gặp mặt, nếu nói là bạn bè bình thường thì cũng bị hiểu là “trà xanh“.
Nếu nói là không có hảo cảm thì sẽ không đồng ý hẹn hò, càng không cho phép anh ta từng bước tiến vào cuộc sống của cô.
Không thể phủ nhận, từ ngoại hình đến tính cách của Tần Duệ đều không thể bắt bẻ, ngược lại anh ta còn rất tinh tế, nhớ kĩ tên loại nước hoa mà cô vô ý nói đến.
Ngày đó ở cục cảnh sát ghi lời khai, anh ta thấy Thịnh Tư Hạ điền ngày sinh, liền nhớ kĩ mà lặng lẽ gửi quà sinh nhật đến cho cô.
Từ mọi góc độ mà xem xét, anh ta là người bạn trai hoàn hảo xứng đáng được lựa chọn.
Mặc dù mỗi lần Diêu Giai Đình đều nói giỡn rằng Tần Duệ thực chất là một tên tra nam nhưng vẫn xúi giục cô cùng Tần Duệ thử một lần.
“Cuộc sống nếu không gặp tra nam, có nói về tình yêu cũng vô ích.”, “Nếu không thử, làm sao cậu biết được cậu so với anh ta ai càng nguy hiểm hơn?”
Những câu danh ngôn kia đều từ chuyên gia tư vấn tình cảm Diêu lão sư mà ra.
Không chắc chắn mối quan hệ với Tần Duệ về sau sẽ như thế nào thì vẫn là không nên nói quá nhiều.
Phó Diệc Sâm đi đến cạnh mép giường của cô, giọng nói trầm thấp, “Em thích anh ta?”
Thịnh Tư Hạ hơi ngây người, phản ứng đầu tiên là muốn phủ nhận, rồi lại nghĩ đến, cô từng hèn mọn như vậy mà hướng về phía hắn biểu lộ ý định thân cận quá rõ, có lẽ để hắn biết được cô đã từ bỏ, mới có thể khiến mối quan hệ giữa bọn họ trở lại thời điểm ban đầu.
Đúng là vô cùng gần với mức tình bạn.
“Có lẽ.” Cô né tránh ánh mắt của Phó Diệc Sâm, “Chỉ là, Tần Duệ không thổ lộ, có lẽ anh ta không thích tôi.”
Phó Diệc Sâm có chút chần chừ, nhưng vẫn không đành lòng nhìn bộ dáng mất mát của Thịnh Tư Hạ.
“Anh ta rất thích em.” Hắn nói
“Tại sao anh biết?”
Hắn nở một nụ cười phức tạp, “Bởi vì tôi là đàn ông, tôi biết đàn ông nghĩ gì.”
Từng câu từng chữ đều là tiếng Trung, nhưng cô lại nghe không hiểu gì.
Thịnh Tư Hạ đối với hắn vẫn mang tâm tình kính nhi viễn chi*, không dám quá mức thân thiết, cũng không muốn cố gắng hiểu hết ý tứ trong lời của hắn.
[*]: đã chú thích ở chương 19.
Ăn kem xong, cô đem que kem vứt vào thùng rác, thời gian không còn sớm, Phó Diệc Sâm chuẩn bị rời đi.
Thịnh Tư Hạ lấy tây trang cho hắn, đứng dậy xuống giường, định tiễn hắn ra cửa, lại bị Phó Diệc Sâm đè lại.
“Em nghỉ ngơi đi, tôi tự mình đi ra ngoài.” Giọng hắn nhẹ nhàng, “Miệng có còn đau hay không?”
Giọng hắn trầm thấp, nhắc nhở Thịnh Tư Hạ, bọn họ đã ở riêng với nhau trong phòng ngủ của cô, nơi này tràn ngập hơi thở của cô, phảng phất như bị người khác xâm phạm đến nơi riêng tư nhất.
Ý nghĩ này khiến cô đỏ mặt.
Phó Diệc Sâm không phát hiện suy nghĩ của cô, động tác tự nhiên mà mặc tây trang vào, chỉnh lại cà vạt trước gương cạnh giường ngủ.
Cô lắc đầu, “Không sao.”
Hắn không yên tâm mà để cô lại, “Buổi tối nếu có chảy máu nhất định phải điện thoại cho tôi, để di động cạnh gối đầu, có biết không?”
Thịnh Tư Hạ không nói lời nào.
“Tôi tin em sẽ không vì đang giận dỗi tôi mà không màng đến an toàn của mình.”
Cô nhịn không được nói, “Nhưng tôi và anh đã...”
“Cắt đứt quan hệ đúng không?” Hắn ngước mắt lên, mang theo ý tự giễu, “Tôi nhớ rõ mình không có đồng ý với em, món quà kia, em đặt trong ngăn kéo, có mở hay không cũng là đồ của em, tôi chỉ tặng một món quà, muốn cái khác sang năm lại có.”
Ơ? Như thế nào lại còn có sang năm?
Lúc này, cô càng thêm chắc chắn rằng Phó Diệc Sâm thể hiện sự quyết liệt của mình ngày càng nhiều, không phải là ảo giác.
Cô nghi hoặc, nhìn theo hắn đi ra cửa, hắn dừng lại, hỏi cô, “Lần trước em nói muốn chuyển đi là như thế nào?”
Không thể đề cập đến chuyện yêu đương của dì nhỏ, cô thuận miệng nói, “Đến gần công ty một chút, tôi không muốn dậy sớm.”
Phó Diệc Sâm gật đầu, “Tôi sẽ giúp em chú ý.”
Chưa kịp từ chối, hắn đã rời đi.
Ngày hôm sau xuống giường, Thịnh Tư Hạ cảm giác hàm răng đã tốt hơn rất nhiều, không nghĩ tối hôm qua ngủ sâu đến như vậy, cũng không có cơ hội quấy rầy đến Phó Diệc Sâm.
Cô rửa mặt xong, thay quần áo rồi trang điểm, từ tủ lạnh lấy cháo ngày hôm qua ra, hâm nóng coi như bữa sáng.
Trên đường đi đến công ty, cô kiểm tra di động, đầu tiên là trả lời tin nhắn của Tần Duệ, quay lại hộp thoại của Phó Diệc Sâm, hắn hỏi cô sáng nay cảm thấy như thế nào.
Cô trả lời ngắn gọn: “Mọi thứ đều ổn“.
May mắn thay hôm nay cô không đến muộn, trước hết cô đến văn phòng của lão Chu, gõ gõ cửa, đợi anh ta cho phép rồi vào.
“Đến vừa lúc.” Lão Chu vẫy tay ý bảo cô vào, lấy một túi văn kiện giao cho cô, “Cầm cái này, đây là bản thảo câu hỏi phỏng vấn Phó Diệc Sâm, giao cho cô.”
“Đây là cái gì?” Không đúng, cô nên hỏi, tại sao nhiệm vụ này lại giao cho mình?
“Tôi đã soạn đề cương của cuộc phỏng vấn trước đó.” Lão Chu bỗng nhiên giữ kín như bưng mà mỉm cười, “Tuy nhiên, có lẽ cô cũng không cần đến cái này, bằng hiểu biết của cô về ngài ấy thì đã đủ, nếu có vấn đề gì có thể trực tiếp đến hỏi tôi.”
Thịnh Tư Hạ không hiểu.
Sau khi Thịnh Tư Hạ hỏi, lão Chu mới giải thích, cuộc phỏng vấn vào buổi chiều hôm qua chỉ tiến hành được một phần ba, Phó Diệc Sâm có việc đột xuất, chỉ nói hẹn lại lần sau.
Ngày hôm qua Thịnh Tư Hạ xin nghỉ không đến, thư kí của Phó Diệc Sâm lại bắt đầu giở giọng quan, nói tóm lại chính là không thể xác định được thời gian.
Lão Chu là người tinh ý, đại khái cũng nhìn ra được chút việc, anh ta cuối cùng cũng biết tại sao các cuộc phỏng vấn của Phó Diệc Sâm cho tới nay lại quá ít, củ khoai lang nóng phỏng tay này, anh ta liền biết phải giao cho ai.
Không ai thích hợp hơn Thịnh Tư Hạ.
Mặc dù anh ta tạm thời không biết được mối quan hệ giữa thực tập sinh nhỏ bé này và tổng giám đốc tập đoàn Càn Vũ là gì, ở giới truyền thông nhiều năm, anh ta cũng chưa từng nghe nói Phó Diệc Sâm có bạn gái tin đồn.
Việc không nên hỏi, anh ta cũng không hỏi nhiều, giao đồ cho cô, còn khách khí mở cửa tiễn cô ra ngoài.
Thịnh Tư Hạ nhíu mày nhìn chằm chằm văn kiện đến ngây ngốc, di động hiện lên một tin nhắn: “Xin chào Thịnh tiểu thư, tôi là Diêu Triển, thư kí của Phó tổng, tôi đã giúp cô xem một căn hộ trên đường Tây Kinh. Sau khi tan tầm, tôi sẽ chờ cô ở dưới lầu của công ty truyền thông Ngự Điển.”