Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm cô, dù đã cúi người xuống thấp, dáng người hắn vẫn cao lớn đĩnh đạc.
Rõ ràng cô đã trưởng thành, làm sao mà vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn?
Thịnh Tư Hạ còn đang do dự.
Xe cộ chạy ngược xuôi, ngay cả sát vách vị “Phó tiên sinh” kia cũng đang dắt trẻ con đi ngang qua.
Cô tự nói với chính mình, bởi vì không muốn bị người ngoài nhìn thấy nên mới mở cửa cho Phó Diệc Sâm vào.
Đóng cửa lại, cô cúi đầu, từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê nam, đặt trên mặt đất, xoay người đưa lưng về phía Phó Diệc Sâm.
Tóc rũ xuống, che mất hơn phân nửa khuôn mặt, cô không muốn hắn nhìn thấy sự tiều tụy của mình lúc này.
Hắn hỏi, “Không có ai trong nhà em sao?”
Thịnh Tư Hạ trả lời, “Dì nhỏ đang đi du lịch, vú Trần xin nghỉ phép, chỉ còn mình tôi.”
Nói xong, cô phát hiện mình nói quá nhiều, như là đang bảo hắn hãy thoải mái ở chỗ này, sẽ không sợ có người khác làm phiền.
Trong khi Phó Diệc Sâm thay giày, Thịnh Tư Hạ chạy nhanh lên lầu, vào phòng của mình, phải mất rất nhiều công sức mới có thể tìm thấy cái khẩu trang bị mình ném trên gối, một lần nữa đeo vào.
Đi xuống lầu một cách nhẹ nhàng, cô thấy Phó Diệc Sâm đang ở trong bếp.
Phó Diệc Sâm đã từng đến đây, nhưng chỉ làm khách, đương nhiên sẽ không bước vào phòng bếp của cô, nhưng Thịnh Tư Hạ lại thấy hắn ngựa quen đường cũ, từ trong tủ kính lấy ra bát đũa, sau đó đổ cháo vào trong bát.
Hắn mua một phần lớn, chia vào hai bát, Thịnh Tư Hạ đến gần xem, là cháo trứng Bắc Thảo và thịt nạc, lại còn rất thơm.
Cũng có thể là do cô đang đói bụng.
Từ khi cơn đau răng phát tác kể từ hôm qua, cô đã ăn không ngon miệng.
“Mua nhiều như vậy?” Giọng cô xuyên qua khẩu trang, nghe thật nặng nề.
Phó Diệc Sâm mang cháo ra bàn, nói, “Tôi vừa xong việc, đến ăn cháo với em.”
Thịnh Tư Hạ “ồ” một tiếng, ngồi xuống trước bàn ăn.
Phó Diệc Sâm ngồi xuống đối diện cô, cô bỗng nhiên kéo kéo tay áo hắn, khiến hắn không hiểu mà nhìn lại.
“Anh đừng ngồi đối diện tôi.” Cô chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, “Ngồi ở đây đi.”
“Có gì khác nhau sao?”
Cô nói thẳng vấn đề, “Mặt tôi bị sưng, ngồi đối diện như vậy sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của anh.”
“Có nghiêm trọng không?” Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, né tránh ánh mắt hắn, chỉ trả lời ngắn gọn, “Trong miệng chảy máu.”
Cô có thể cảm nhận được, mùi tanh nhàn nhạt ở trong miệng, chảy máu không nhiều nhưng nhìn qua chắc chắn rất ghê sợ.
Phó Diệc Sâm buông đũa xuống, “Cho tôi xem?”
Hắn đang hỏi cô, nhưng ngữ khí không giống như đang thương lượng với cô.
“Không được.” Thịnh Tư Hạ từ chối thẳng thừng, “Anh không phải là bác sĩ, cho anh xem cũng vô ích.”
Hắn bình tĩnh mà cười, “Tôi từng học qua cấp cứu, tuy không phải là chuyên nghiệp, nhưng nếu em không yên tâm cho tôi xem, tôi sẽ dẫn em đi bệnh viện, em tự chọn đi.”
Thịnh Tư Hạ liếc hắn một cái.
Cô phát hiện, Phó Diệc Sâm rất hay cho cô hai sự lựa chọn, chỉ được chọn một, cách nói chuyện này tuy ôn hòa và công bằng, nhưng kì thực là hạn chế phạm vi lựa chọn của cô.
Chẳng lẽ không thể vừa không đi bệnh viện, cũng không cần cho hắn xem sao?
Hắn quyết đoán hơn cô nghĩ.
Trong lòng nghĩ như vậy, lại không muốn giải thích với hắn quá nhiều, cô cởi bỏ khẩu trang, há miệng.
Nếu muốn xem, cứ việc xem cho đủ, hôm nay hình tượng của cô cũng đã bị hủy hoại rồi.
Chỗ của cô có chút ngược sáng, Phó Diệc Sâm không thấy rõ, nói với cô, “Há miệng lớn một chút.”
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, muốn khép miệng lại, Phó Diệc Sâm đúng lúc này lại đứng dậy, nghiêng người về phía cô, tay phải nâng cằm, nhẹ nhàng mà điều chỉnh phương hướng để hắn có thể thấy rõ.
Cô sửng sốt, hoang mang mà nhìn lại hắn, ngay cả xấu hổ cũng quên mất.
Lòng bàn tay hấn thật ấm áp, không có cảm giác thô ráp, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, sức lực vừa phải, không khiến cô cảm thấy bị ép buộc hay dồn ép.
Vì vậy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn hắn, ánh mắt cô ở dưới ánh đèn có vẻ rất mềm mỏng, không hề có chút công kích.
Phó Diệc Sâm không nghĩ mình bị ánh mắt của cô ảnh hưởng, điều chỉnh tia sáng loé thoáng qua ở mắt một lát, hắn mới nhìn vào sâu trong nướu của cô.
Mặc dù ánh đèn không sáng lắm vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài miệng vết thương đang chảy máu, không sao, chảy máu cũng không nhiều, còn tốt hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Hắn rút tay, lấy bát cháo trước mặt Thịnh Tư Hạ lại, nói, “Hiện tại không thể ăn đồ nóng, sẽ làm máu chảy nhanh hơn, trong tủ lạnh có đá viên không?”
Thịnh Tư Hạ lắc đầu, chính cô cũng không biết.
Thấy bộ dáng của cô cũng không giống người thường xuyên vào bếp, Phó Diệc Sâm tự đứng dậy đi đến tủ lạnh xem xét, Thịnh Tư Hạ nghĩ đến cái gì, lấy di động mở Wechat, mở khung trò chuyện với Diêu Giai Đình, nhắn vào một hàng chữ, mang đến cho Phó Diệc Sâm xem.
Hắn đang khom lưng, tìm đá viên dưới tủ lạnh, bỗng nhiên phía sau lưng có người chọc chọc, quay đầu lại thì thấy màn hình điện thoại của Thịnh Tư Hạ gần như chạm vào mặt hắn.
Trên đó viết: “Không có đá viên thì có thể ăn kem.”
“Ai bảo có thể ăn kem?” Phó Diệc Sâm một bên trả lời, ánh mắt nhìn lên trên, nick name là “Chuyên gia tư vấn tình cảm Diêu lão sư”, hắn lướt qua nội dung trò chuyện trong nháy mắt, Thịnh Tư Hạ đang tâm sự với cô ấy về nỗi đau của việc nhổ răng.
Đau răng quá, nói một câu liền cảm giác như máu chảy thành sông.
Thịnh Tư Hạ tiếp tục đánh chữ: “Bác sĩ nói!”
Để chứng minh mình không nói lời xằng bậy lung tung, cô tùy ý để điện thoại lên bàn, bước nhanh lên lầu, từ trong phòng lấy ra cuốn những điều cần biết sau phẫu thuật rồi quay lại đưa cho Phó Diệc Sâm.
Cô đưa hắn xem, lại phát hiện lực chú ý của Phó Diệc Sâm tập trung trên màn hình di động của cô.
“Chuyên gia tư vấn tình cảm Diêu lão sư” gửi tới một tin nhắn: “Răng đau có thể tìm Tần Duệ làm nũng nha, hôn một cái liền không đau.”
Còn phụ họa thêm một biểu tượng cảm xúc: Tớ có một đôi môi mềm mại, cậu có muốn hôn không?