B ây giờ khi buổi tiệc đám cưới của Justine và Seth kết thúc, Olivia đã có thể tập trung vào Lễ Tạ ơn. Ngồi trong văn phòng dành cho thẩm phán, sau một ngày làm việc để tìm ra những giải pháp pháp lý ở tòa án gia đình, chị lật những trang lịch làm việc và chán nản nhận ra kỳ nghỉ đã sát gần quá rồi. Thời gian trôi nhanh vậy sao? Chị chẳng nhớ được lần cuối cùng gặp Jack là khi nào nữa. Đó phải chăng là lỗi của chị, hay là - không, anh ấy là người tránh mặt mình cơ mà, Olivia khăng khăng rồi lắc lắc đầu; chị không muốn đeo đẳng mãi mối tình lúc thăng lúc trầm này với Jack Griffin nữa.
Có tiếng gõ cửa nhẹ. Olivia mau chóng nhận ra đó là tiếng gõ của của mẹ. Bà Charlotte rất thích ngồi với con gái trong văn phòng ỏ tòa án. Bà kể là đã đan xong được cái áo trong lúc nghe Olivia phân xử. Hiếm khi bà đến thăm Olivia lúc chị đang làm việc bởi vì một lần sau đó bà tỏ ý kiến khá mạnh mẽ về vụ xử án của con gái. Bà Charlotte luôn đưa ra những quan điểm của mình một cách trực tiếp và có lập trường rõ rệt.
“Mẹ vào đi''. Olivia gọi.
“Sao con biết là mẹ?”. Bà Charlotte vừa hỏi vừa bước vào phòng. Bà mang theo cả túi đan len, nó to và rộng gấp đôi cái ví của bà. Hà nhìn chăm chú vào chiếc giá sách bằng gỗ màu gụ với vẻ hài lòng.
Olivia nở một nụ cười. ''Mẹ nghĩ gì thế ạ?''.
Bà Charlotte đặt túi len lên chiếc sô-pha bọc da màu xanh lá cây và ngồi xuống đệm. “Con có biết là sắp đến ngày Lễ Tạ ơn không?”.
“Con vừa mới biết. Con thề là con không biết chuyện gì đã xảy ra trong tháng này nữa”.
“Mẹ nghĩ năm nay chúng ta nên mời Jack đến. Con thấy thế nào?”. Thực ra Olivia thấy thế cũng tốt. Chẳng cần quan tâm đến chuyện ai tránh mặt ai, một lời mời đến dự Lễ Tạ ơn biết đâu có thể hàn gắn lại những rạn nứt vừa xuất hiện giữa hai người. “Đó là một ý kiến tuyệt vời mẹ ạ”.
Charlotte nở bừng nét mặt lộ vẻ hài lòng.
“Con trai anh ấy vẫn đang ở cùng đấy mẹ ạ. Có khi chúng ta mời luôn cả Eric nữa”. Olivia nhắc mẹ.
"Tất nhiên rồi''. Bà Charlotte hoàn toàn nhất trí.
“Thế còn Cliff Harding thì sao? Chẳng lẽ mời anh ta đến một mình à?” Bà Charlotte nhấc chiếc túi len lên và quàng vào đầu gối. ''Mẹ mới nói chuyện với cậu ta hôm nọ rồi, cậu ấy bảo sẽ bay đến Bờ Đông để dự Lễ ở nhà con gái và gia đình cô ta''.
“Thế thì tốt”. Olivia thấy quý mến Cliff. Và chị thấy thích thái độ kiên nhẫn của anh khi nói chuyện với bà Charlotte - và với Grace nữa. Chị rất vui vì anh nhận lời đến dự chiêu đãi đám cưới của Justine và Seth. Sự có mặt của anh rõ ràng đã làm cho Grace cười nhiều hơn, đặc biệt là cả buổi chiều hôm đó anh đã luôn ở bên cô ấy. Hình như Grace thấy yêu đời hơn khi có Cliff ở bên cạnh. Cách cô ấy đáp lại sự chú ý của đàn ông thật là duyên dáng. Khi Dan biến mất, Grace đã từ cho rằng hẳn là mình khiếm khuyết gì đó. Nhiều tháng sau, cô ấy vẫn tự trách mắng bản thân, mặc dù Olivia chắc chắn rằng lỗi lầm không phải là từ bạn mình.
“Mẹ sẽ làm bánh táo”, bà Charlotte nói. ''Thịt xay, táo, bí ngô và lê. Mẹ yêu vô cùng món bánh táo ngon tuyệt ấy''.
“Thế còn món cuốn cho bữa tối thì sao hả mẹ?”. Olivia hỏi với vẻ hi vọng. Món cuốn mà bà Charlotte tự tay làm ngon đến khó tin.
“Đương nhiên là phải có rồi”.
Thế là họ đã lên xong thực đơn và sắp đặt xem ai sẽ mang đến cái gì. Olivia chịu trách nhiệm về món gà tây, áo mũ và tất cả các loại cắt tỉa. Olivia sẽ bảo Justine cung cấp món sa lát hoa quả và bất kỳ món gì khác mà nó muốn đóng góp. Jack và Eric sẽ là khách mời của họ.
Khi mẹ đã đi khỏi, Olivia cầm điện thoại lên và bấm số văn phòng Jack. Chị được nối ngay đến đường dây của anh.
“Griffin nghe đây”, anh nói to, nghe có vẻ bận rộn lắm.
“Lockhart đây”, Olivia trả đũa.
“Olivia đấy à”. Giọng anh trở nên mềm mại hơn. ''Chào em''.
“Chào anh. Anh đang làm gì thế?”
“Nói cho anh biết hôm nay em mặc đồ gì đã”. Cái giọng đùa cợt lại trở về.
“Jack! Em đang ở tòa án”.
“Thôi được rồi. Thế em mặc gì dưới váy thế?”
“Anh đừng đùa được không”.
Anh thở dài như thể đã kiềm chế từ lâu. “Có chuyện gì? Nhớ anh à?”.
“Em gọi để mời anh và Eric đến dự Lễ Tạ ơn và bữa tối với mẹ, Justine, Seth và em”.
“Thế à? Anh thì chắc chắn rồi. Anh sẽ đến. Tuyệt lắm. Anh rất thích”.
“Anh không có kế hoạch gì khác đấy chứ?”.
“Không”. Jack trả lời. ''Ồ, anh sẽ đi mua một con gà tây đóng hộp ở bách hóa đồ đông lạnh và nướng nó lên. Đây mới là món được ưa thích đấy. Sẽ còn hoàn hảo hơn nếu như...''. Anh do dự.
"Nếu sao hả anh?”, chị hỏi.
“Em có mời được một người nữa không?”
“Mời ai cơ?”
“Có một nguời phụ nữ mà anh hẹn hò được vài tuần rồi. Cô này vẫn cô đơn và...”.
“Jack!”
“Em không tin anh à?”.
“Lúc này thì không”. Suýt nữa, Olivia cười phá lên. Chị đã lo lắng về mối tình của họ. Vậy mà giờ đây mọi thứ lại trở lại bình thường như trước.
“Anh bảo mời người khác là nghiêm tức đấy”, Jack nói, giọng không còn đừa cợt nữa. “Em có thấy phiền lắm không nếu như anh bảo cả Shelly Larson cùng tham gia dự?”
“Bạn gái của Eric hả? Cái cô mà con trai anh nghĩ là có thai với người đàn ông khác phải không?”. Olivia nhíu mày.
“Anh đã tuyệt vọng vì tưởng rằng chẳng nối chúng nó lại được với nhau đấy”. Jack kể. “Thằng con anh đau khổ vô cùng khi thiếu cô gái đó. Nó yêu Shelly lắm, và anh nghĩ nếu chúng nó đã có nền tảng tình yêu thật sự thì thể nào chúng cũng hàn gắn được mọi rạn nứt. Ừ, anh phải điều chỉnh Eric dần dần, nhưng chắc chắn nó sẽ sẵn sàng nếu Shelly cũng như thế”.
Olivia không muốn liên quan đến câu chuyện này. Nhưng chị nhận ra rằng Jack đang bế tắc, Eric và Shelly rõ ràng là không còn lối thoát - và Eric chẳng tỏ ra là sẽ đi khỏi nhà Jack.
“Em có mời được không, Olivia?”. Jack nài nỉ. “Hãy làm điều đó vì anh đi”.
Và vì mối tình của họ nữa chứ, Olivia thầm nghĩ. ''Với một điều kiện nhé'', chị nói. “Em nghĩ sẽ là không hay nếu mình nói cho Eric hay Shelly biết việc này. Anh phải nói với Eric là em mời cả cô bé ấy nữa”.
“Xong luôn”, anh hứa. “Nhưng em sẽ nói chuyện với Shelly hộ anh nhé? Làm ơn đi em. Anh không muốn mang tiếng là can thiệp vào chuyện của chúng nó”.
“Nhưng rõ là anh đang can thiệp vào rồi còn gì?”. Olivia nói thẳng.
“Ừ, nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác cả. Chúng không thể tự giải quyết vấn đề này”.
“Thôi được rồi. Cho em số điện thoại của cô bé đi Olivia nói và thở dài. Chị ghi lại số điện thoại và dùng bút vẽ vòng quanh nó trong khi tiếp tục câu chuyện.
“Tối nay em có làm gì vui vui không?”. Jack hỏi đầy ẩn ý.
“Em không biết. Anh có ý tưởng nào à?”
“Văn phòng Thương mại tổ chức tiệc ngoài trời. Em có muốn đi không?”. Giọng Jack gợi mở về một đêm làm tình mê say, chứ không chỉ là một sự kiện công việc đơn thuần.
“Em vừa mới cho sự kiện đó vào lịch hoạt động xã hội đầy bận bịu đấy thôi”.
“Anh đón em lúc bảy giờ nhé?”
“Bảy giờ cũng tốt”.
“Mặc đồ mát mát vào em nhé”.
“Để dự tiệc của Văn phòng Thương mại?”.
“Không, Olivia”, Jack nói dịu dàng, “mặc cho anh”.
Nụ cười vẫn còn vương mãi trên đôi môi của cả hai người sau khi câu chuyện kết thúc.
Ngay khi về tới nhà, Olivla gọi cho Shelly Lar-son. Sau một hồi giải thích dài dòng rằng mình là ai và tại sao lại gọi điện cho cô bé, chị yên lặng đợi câu trả lời.
“Anh Eric biết chưa hả cô?”. Shelly hỏi.
Giọng cô bé thật mềm và rõ. Olivia cố gắng ghép giọng nói ấy vào bức ảnh của cô bé mà Eric đã có lần đem ra khoe. Theo như chị nhớ thì cô bé là người có nước da ngăm ngăm đen, từng làm việc cho hãng quảng cáo ở Seattle. Cô bé đã sống chung với Eric được gần hai năm rồi.
“Jack gợi ý là cô nên mời cháu”. Olivia nói. ''Cô đã đồng ý với điều kiện cả hai đứa không được bước vào cái ngõ cụt này nữa. Chú ấy hi vọng cháu và Eric có cách giải quyết ổn thỏa mọi mâu thuẫn''.
Shelly không đáp lại; rõ ràng là cô bé vẫn đang cân nhắc về lời mời. “Cháu có gia đình ở quanh đó không?”. Olivia hỏi vì muốn biết xem có ai hỗ trợ giúp đỡ Shelly không.
“Không ạ. Mẹ cháu mất từ lúc cháu lọt lòng và ba cháu thì chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cháu. Bà ngoại đã nuôi cháu khôn lớn nhưng bà đã mất được ba năm rồi cô ạ”.
“Vậy là cháu phải sống một mình?”
“Vâng”. Hình như cô bé không muốn nói thêm về chuyện đó nữa. Cô đột ngột bật khóc. ''Cháu không biết tại sao anh Eric lại không tin là cháu đang mang thai đứa con của anh ấy. Đó là một điều sỉ nhục với cháu và với tất cả những gì cháu phải chịu đựng''.
Olivia chắc chắn không muốn đứng về phía nào. Theo như lời Jack kể thì con trai anh không thể làm bố được, nhưng điều kì lạ đã xảy ra. “Đàn ông thỉnh thoảng vẫn ngốc như thế mà cháu”. Chị an ủi, hy vọng giọng mình đầy sự cảm thông với cô bé.
“Cháu rất biết ơn vì cô đã mời cháu đến dự bữa tối”. Shelly nói, giọng đã mạnh mẽ và chắc chắn hơn, “nhưng cháu phải từ chối cô ạ. Chuyện của cháu và anh Eric đã chấm dứt rồi”.
“Không thể chấm dứt nếu cháu đang mang đứa con của nó trong bụng”. Olivia nhắc nhở. ''Nếu đúng là như vậy thì mối quan hệ của các cháu còn tiến xa hơn nhiều”.
“Chẳng quan trọng đâu cô ạ. Anh Eric không tin tưởng cháu, và theo như cháu biết, các tòa án có thể giải quyết chuyện này. Cháu không muốn làm Lễ Tạ ơn của cô mất vui - như thế thật không công bằng cho cô, chú Jack và những khách mời khác nữa. Chú Jack thật là chu đáo khi nghĩ đến việc mời cháu, nhưng điều đó cũng không ích gì đâu cô ạ”.
Olivia cảm thấy không thoải mái khi kết thúc câu chuyện như thế, nhất là khi đã biết cô bé hoàn toàn đơn độc trên cõi đời này. “Nếu cháu không thấy phiền thì cô sẽ liên lạc lại với cháu, được không hả Shelly?”
“Cháu nghĩ là được ạ. Chú Jack có quyền biết về cháu nội của chú ấy mà”. Họ gác máy. Nhưng Olivia vẫn đứng đó và suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi. Theo chị thì cô gái trẻ đã tỏ ra khôn ngoan khi từ chối lời mời dự tiệc. Chị có thể hiểu được cô bé sẽ cảm thấy tồi tệ thế nào khi tham gia vào những cuộc vui mang tính chất gia đình như vậy. Cô bé đã từ chối bởi biết rằng những người khác sẽ không thoải mái khi biết tình hình giữa mình và Eric.
Jack đến đúng bảy giờ. ''Tốt chứ hả em?”, anh hỏi đầy hi vọng. “Em đã nói chuyện được với Shelly chưa?”
“Em nói rồi. Nhưng cô bé từ chối anh ạ”.
“Không”. Jack gầm lên và lùa cả mười ngón tay vào vò đầu bứt tóc trong tâm trạng thất vọng khốn khổ.
“Eric có nói gì không hả anh?”
“Nó nói sẽ có mặt nếu như Shelly đến. Bằng không nó sẽ đi Kirkland với mấy thằng bạn để làm việc”.
“Có lẽ thế là tốt nhất anh ạ”. Olivia nói.
“Không tốt cho anh”. Jack bật khóc.
Olivia tự nhủ. “Và không tốt cho cả hai ta nữa”.
“Chán quá, thế mà anh cứ đinh ninh sẽ có tin tốt lành hơn”. Jack thả mình xuống ghế, rồi thò tay vào túi áo khoác. ''Anh đã mua cái này mấy tuần nay rồi. Và anh cứ đợi thời điểm hợp lý để tặng cho em''. Anh lấy ra một gói giấy màu xám bạc. “Đây là quà sinh nhật của em đấy”.
Olivia nhìn anh vô cùng kinh ngạc.
“Em mở nó ra đi”, anh giục.
Olivia nhận lấy món quà, ngồi xuống cạnh Jack và mở dần sợi dây ruy băng. “Anh xin lỗi đã tặng em muộn thế này”. Anh nói, hồi hộp theo dõi. Olivia bóc lớp giấy gói và nâng chiếc hộp nhung màu xám. Ngay lập tức chị thở hổn hển khi nhìn thấy chiếc vòng bằng kim cương.
“Em có thích không?”, anh hỏi.
“Ôi Jack, em không biết phải nói gì nữa”.
“Anh muốn em biết em quan trọng với anh như thế nào, Olivia ạ”
“Jack...”. Chị muốn diễn tả để anh biết là chị cảm động đến thế nào. Sau đó chị quyết định lời lẽ chẳng cần thiết nữa. Bằng một cử chỉ nâng niu trân trọng, chị đặt chiếc hộp sang một bên, rồi âu yếm vòng tay quanh cổ Jack và hôn anh bằng một cái hôn khiến Jack thấm thía cả người vì nỗi xúc động của chị.
Lễ Tạ ơn là một ngày yên ả đối với Grace bởi chỉ có Maryellen dự cùng. Vụ ly hôn đã được công bố dứt khoát vào hôm thứ hai vừa qua. Chị không cần phải xuất hiện ở tòa án; Mark Spellman đã gọi điện báo tin cho chị vào buổi chiều hôm đó. Ông ta nói mọi chuyện thế là ổn. Vậy là kể từ buổi chiều hôm thứ hai, Grace không còn là vợ của Dan nữa. Tất cả giấy tờ thủ tục đã được ký, đóng dấu và công chứng. Chị lại trở thành người phụ nữ độc thân.
Vào buổi sáng Lễ Tạ ơn, Grace dậy thật sớm. Lễ Tạ ơn năm trước chị đã mua một con gà tây nặng chín cân. Trong khi chị loay hoay chuẩn bị quay con gà thì Dan vẫn còn cười đùa với chị, rồi anh đi ra ngoài chặt củi. Sau đó Kelly và Paul đến dự bữa tối với cả nhà Maryellen cũng vậy. Đó là một ngày vui, là một ngày của cả gia đình, nó đầy ắp tiếng cười và không khí ấm cúng.
Năm nay, Kelly và Paul đi về nhà bố mẹ Paul. Dan thì không về nên con gà tây nặng chín cân được thay bởi một cái ức gà và một chiếc bánh bí ngô mua ở siêu thị.
Grace nhận ra rằng khó có thể diễn tả hết được tâm trạng cô đơn của mình lúc này. Chưa bao giờ chị thấy căn nhà rộng lớn và trống trải đến thế. Đường như biết chủ đang có tâm sự nên con Buttercup cứ theo sát Grace khi chị đi lòng vòng từ phòng này sang phòng khác một cách vô thức.
Chẳng bao lâu, sau khi vụ ly hôn được giải quyết dứt khoát, Grace đã dọn dẹp căn phòng của người chồng cũ. Mặc dù trước đây đã cô bới tìm trong đống quấn áo của Dan nhưng chị vẫn chẳng tìm ra được dấu vết gì cho thấy anh đã bỏ đi và đi đâu chị đã phải lục từng chiếc sơ mi và cả túi áo túi quần đến hai ba lần cũng không thấy. Sau đó, chị đã gấp hết chỗ quần áo đó và gói ghém lại để chuẩn bị hiến cho hội từ thiện. Chúng được xếp thành đống trong những chiếc túi và hộp. Grace đã tống tất cả vào một trong những phòng ngủ bỏ không.
Chuông điện thoại reo vang, Grace nhìn đồng hồ và thấy gần bảy giờ.
“Alô”, chị nhấc máy băn khoăn không biết ai lại gọi điện sớm như thế này. Chỉ có sự im lặng trả lời Grace.
“Alô”, chị lặp lại, lần này thì to hơn. Một cảm giác bất an chạy qua đầu chị khi ở người đầu bên kia đột ngột cúp máy. Grace gác điện thoại lên nhưng vẫn cầm ống nghe vài giây. Lạ thật đấy... Đây chỉ có thể là kiểu cư xử cộc cằn của Dan thôi. Lạy Chúa trên thiên đàng, liệu có thế là anh ta được sao?
Hay là anh ta đang ở nơi nào đó và cũng đang nghĩ lại Lễ Tạ ơn của một năm về trước nhỉ? Có lẽ anh ta nhớ chị chăng, hay anh ta đã đọc tin về vụ ly hôn trên mục công bố pháp luật của báo chí? Lạy Chúa, điều này thật điên khùng! Hoàn toàn vô lý. Chị đã phải đi Dan ra đi, chị đã phải thôi không suy nghĩ về anh ta nữa. Cuộc hôn nhân đã chấm dứt, và chị phải đi tiếp quãng đời còn lại của mình chứ.
Maryellen về nhà lúc trời đã ngả sang trưa. Lúc này, Grace đang chuẩn bị luộc khoai tây và cái ức gà tây đang quay đã ngả sang màu nâu trông rất ngon mắt. Chị định nghiền khoai tây với tỏi và chuẩn bị món sa lát trộn cải xanh. “Mẹ ơi, ở đây thơm quá”. Maryellen nói khi bước vào cửa bếp.
Cô đặt một chậu hoa cúc nhỏ màu đồng vào giữa bàn và hôn lên má mẹ. Grace nói. “Mẹ làm món nước xốt bằng cam và quất mà con thích đấy”.
“Ôi mẹ, tuyệt vời quá. Không có món nước xốt đó thì còn gọi gì là Lễ Tạ ơn nữa mẹ nhỉ”. Cô mở tủ lạnh và ngó vào. ''Trời ơi, mẹ làm nhiều thế?”.
“Chỉ theo đúng công thức yêu cầu mà thôi”. Câu hỏi của Maryellen như xoáy vào nỗi đau trong lòng Grace bởi năm nay chỉ còn có hai mẹ con ở nhà.
“Được rồi, Maryellen đi đi lại lại xung quanh. Mẹ có cần con giúp gì không ạ?”.
“Mọi thứ đều ổn rồi con ạ”.
Cô con gái bước ra hành lang, tới chỗ đã từng là phòng ngủ riêng của cô trước đây. Hai phút sau cô quay lại. “Con thấy mẹ gói ghém đồ đạc của bố”.
Grace nuốt nước mắt xuống cố họng đắng ngắt. Chị gật đầu. “Chuyện ly dị của mẹ đã xong xuôi hôm thứ hai rồi”.
“Con biết”. Maryellen nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay mẹ. “Mẹ định sẽ thế nào ạ?”.
“Thì cũng giống như con đã làm khi ly dị thôi”. Maryellen thở một hơi dài.
''Tồi lắm ạ''.
Grace nhìn đi chỗ khác, quyết không cho phép ngày Lễ Tạ ơn trở thành ngày của buồn đau và giận dữ.
Chuông điện thoại lại reo vang, Grace ra hiệu cho Maryellen nghe điện, chị e rằng nếu bây giờ phải nói gì, giọng cô sẽ vỡ òa ra mất.
“Alô”. Maryellen nói, sau đó nhíu mày lại. “Alô, Alô?”. Sau một lúc, cô gác ống nghe lên. ''Thật kỳ quặc. Chẳng ai nói gì ở đầu dây bên kia mẹ ạ''.
“Sáng sớm nay mẹ cũng nhận được một cú như thế”. Grace nói. “Cũng chẳng có ai trả lời cả”.
Maryellen đột ngột nhìn mẹ. ''Mẹ có nghĩ... đó là bố không?” Grace đã đoán thế, nhưng không có cách nào khẳng định chắc chắn được cả. Việc giảm chi phí là quan trọng nên sau khi Dan ra đi, chị yêu cầu hủy bỏ dịch vụ hiện số người gọi và một số các chức năng dịch vụ khác mà công ty điện thoại cho sử dụng.
“Tại sao ba phải làm như thế nhỉ?”. Maryellen hỏi, giọng đã trở nên giận dữ. ''Tại sao ba không bước ra khỏi cuộc sống của chúng ta luôn đi mà phải chơi cái trò nhạt toẹt này?''
“Mẹ cho rằng ông ấy nhớ chúng ta”. Grace nói. Đó là lý do duy nhất chị có thể nghĩ đến.
“Nếu như bố nhớ chúng ta nhiều như thế thì tại sao không chịu về nhà?”. Maryellen hét toáng lên. “Con sẽ nói cho ông ấy biết điều đó”. Cô nhấc điện thoại và nhấn số.
“Con gọi ai thế?”. Grace hỏi.
“Ngôi sao 69”.
“Chẳng ích gì đâu”. Grace nói với giọng căng thẳng. “Mẹ không thể trả tiền cho những dịch vụ gia tăng... Dan biết điều đó. Ông ấy biết rằng mẹ không thể tìm ra ai gọi”. Chị nhắm mắt với mong muốn vô ích rằng mình sẽ lấy lại được trạng thái cân bằng về tình cảm. ''Đôi khi mẹ cảm thấy căm thù ba con vì đã đối xử với chúng ta thế này”.
"Mẹ, rồi sẽ ổn thôi mà. Chúng ta không thể để ông ấy phá hủy ngày này được...".
“Bố con và mẹ đã là vợ chồng hơn ba mươi lăm năm nay”. Chân run lẩy bẩy và Grace đổ vật xuống chiếc ghế trong bếp.
Chuông điện thoại lại reo vang.
“Đừng nghe nữa con ạ”. Grace nói. ''Đừng để cho ông ta hài lòng. Cứ để điện thoại kêu, kêu nữa cũng được''.
Vào hồi chuông thứ năm thì máy trả lời tự động bật sáng, và lại một lần nữa âm thanh duy nhất họ nghe được là sự tĩnh lặng đến ngẹt thở. Maryellen kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Grace. Cô cầm tay mẹ, nắm chặt chúng trong tay mình. “Không biết vì sao bố lại bỏ đi nhỉ”, cô lẩm bẩm, “nhưng dù lý do là gì đi nữa thì cũng không phải là tại những việc mẹ đã làm hay không làm. Mẹ là người mẹ tuyệt vời và là người vợ tốt mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong muốn”.
Grace gục đầu xuống, mặc cho nước mắt chảy xuống chiếc lót cốc bằng vải bông. “Cảm ơn con, con yêu của mẹ”. Chị ước gì mình có thể tin lời Maryellen. Nhưng chị nghĩ đàn ông sẽ chẳng chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân của mình nếu họ hài lòng với nó.
Cuối cùng chị hỉ mũi và cố gắng gạt bỏ những cú điện thoại ra khỏi đầu. Maryellen buông tay mẹ ra, lấy một tờ giấy ăn để lau nước mắt cho mẹ. “Con ước gì chú Cliff Harding ở đây”. Maryellen nói dứt khoát. ''Chú ấy sẽ rũ ba ra khỏi đầu óc mẹ. Ba sẽ được đối xử thích đáng nếu có một người là đàn ông trả lời điện thoại''.
Grace mỉm cười. “Đúng vậy”.
Nước luộc khoai tây đã bắt đầu sôi. Grace đi đến và vặn nhỏ bếp. Chị tận dụng mấy giây đó để trấn tĩnh và khi quay trở lại bàn, chị đã mỉm cười.
“Mẹ này”. Maryellen do dự. ''Mẹ với chú Harding thế nào rồi? Thủ tục ly dị đã xong, hai người bắt đầu hò hẹn chưa?''.
Grace đã nghĩ đến điều này mấy tuần nay nhưng chưa thể đi đến một quyết định dứt khoát. Thực ra thì chị đã tạm quên Cliff. ''Có lẽ là không con ạ'' chị bảo con gái.
“Mẹ nên hẹn chú ấy đi” Maryellen giục giã. “Con thích chú ấy. Con biết là Kelly khó lòng chấp nhận được một người đàn ông khác yêu mẹ, nhưng nó sẽ phải quen dần với chuyện đó”.
“Kelly nói gì cũng không phải là lý do con ạ - kể cả con hay một người nào khác cũng thế thôi”. Grace thú nhận, ''Đừng hiểu nhầm mẹ. Mẹ quý chú Cliff, nhưng chưa sẵn sàng để bước vào chuyện yêu đương lần nữa''.
“Nhưng mà mẹ...”.
“Vẫn còn quá sớm con ạ. Mẹ cảm thấy còn quá vội vàng cho chuyện này. Mẹ nghĩ...và hi vọng là mẹ sẽ tìm được một vài người gần gũi thân thiết khi chuyện ly dị xong xuôi, nhưng mẹ thấy rằng có lẽ điều đó không xảy ra nữa. Mẹ phải tìm hiểu, Maryellen ạ. Mẹ phải có câu trả lời đã. Ba con ở đâu? Tại sao ông ta không nói lý do cho sự chạy trốn đó và ông ta đi đâu? Có một bí mật đen tối và sâu xa nào đó đằng sau câu chuyện này”.
Grace hiểu rất rõ rằng không phải lúc nào cũng có đáp án cho mọi vấn đề trên đời. Có lẽ một ngày kia chị sẽ thấy thanh thản trong lòng. Nhưng giờ đây thì không thể. Thay vào đó, mối nghi ngờ, sự giận dữ và nỗi đau xót đến tuyệt vọng lại cồn cào trong lòng chị, nó mạnh mẽ như những ngày đầu Dan bỏ đi. Chị cảm thấy mình không thế hạnh phúc, chị đã không gặp nhiều may mắn từ cuộc sống, chị như người bị bỏ rơi khỏi cõi đời này. Cô có con cái, bạn bè, công việc, nhưng...
“Mẹ phải yêu đi mẹ ạ. Mẹ phải yêu mới được”. Maryellen nói bằng giọng khẩn khoản đến nỗi Grace không biết phải trả lời ra sao. “Nếu mẹ không chịu thì con e là mẹ lại có một kết cục giống như con”.
“Con thì có vấn đề gì đâu?”. Grace hỏi nghiêm nghị.
“Mẹ nhìn con đi”. Maryellen khóc. “Con đã ba mươi lăm tuổi rồi. Con sợ phải yêu lại một lần nữa. Con không tin vào sự phán xét của bản thân mình. Con thực sự sợ hãi khi thấy một người con trai muốn hôn mình. Con sợ cả những điều sắp xảy ra nếu như con từ chối người đàn ông muốn gần gũi con. Con nhìn vào Kelly và Paul. Chúng nó dường như rất hạnh phúc và đời sống vợ chồng cũng bình dị như bao người khác. Vậy mà cớ gì cuộc hôn nhân của con lại ra nông nỗi ấy?
“Ôi Maryellen...”. Grace không biết phải an ủi con thế nào. Maryellen hiếm khi tâm sự chuyện vợ chồng với mẹ nên chị thấy bối rối không biết nên khuyên con bé thế nào.
“Con yêu bé Tyler rất nhiều. Nhưng con sẽ không bao giờ có được một đứa con của riêng mình cả”.
“Con đừng nói thế. Con vẫn còn trẻ”. Grace khẳng định.
Maryellen lắc đầu. “Mẹ đừng để cho sự đổ vỡ này làm hại mẹ như con đã từng chịu đựng”. Cô nhắc lại. “Con xin mẹ đấy. Mẹ vẫn còn nhiều thời gian phía trước. Nếu mẹ có cơ hội để yêu một người khác thì hãy cố gắng nắm lấy cơ hội đó. Hãy hứa với con là mẹ sẽ mở lòng - và mẹ sẽ hạnh phúc. Nếu không con sẽ chẳng thể tìm được sự thanh thản trong lòng mình”.
Lễ Tạ ơn với hai mẹ con bỗng trở thành ngày buồn nhất trong đời Maryellen. Cô nghĩ khi mở cửa phòng trưng bày vào buổi sáng thứ Sáu. Cô vẫn còn cảm thấy mệt mỏi vì chuyện đó. Nếu hôm nay được nghỉ thì cô đã nghỉ rồi. Nhưng cô lại phải chờ đón khách hàng bởi theo truyền thống thì hôm nay sẽ là ngày mua sắm lớn nhất trong năm.
Rất nhiều khách ghé vào phòng tranh. Phải gần hai giờ chiều Maryellen mới có thời gian để ăn chiếc bánh xăng uých kẹp gà tây còn lại từ hôm trước. Lý do duy nhất để có được khoảnh khắc này là nhờ người trợ lý bán hàng, Lois Habbersmith, đã đồng ý làm việc vào buổi chiều với Maryellen. Người chủ vắng mặt của phòng trưng bày, nhà Webbers, thì lại đang sống ở California và chỉ tin tưởng vào Maryellen trong việc giải quyết các công việc kinh doanh ở đây.
Ngồi trên một chiếc giá trong căn phòng phía trong, Maryellen bắt tréo chân và chỉ mới cắn miếng xăng-uých đầu bên đã nghe tiếng Jon Bowman bước vào phòng.
“Jon...”, cô không biết là anh sẽ đến hôm nay. Trái tim cô đập rộn ràng khi nghe tiếng anh. Jon đã gọi điện cho cô hai lần kể từ sau lễ hội Halloween và cô đã cố tránh nói chuyện với anh cả hai lần đó.
“Vẫn trốn hả em?”, Jon hỏi.
“Em không hiểu anh định nói gì?”, cô đánh trống lảng.
Anh cười và bảo rằng cô không thế coi anh là thằng ngốc được. "Em có muốn lấy mấy bức tranh nữa không?"
“Có chứ”, cô trả lời, lòng đầy hào húng với những tác phẩm anh sắp đưa. “Mấy bức trước đã bán hết sạch rồi anh ạ”.
“Tối nay anh mang cho em được không?”.
Cô băn khoăn không biết tại sao anh không mang luôn bây giờ mà phải chờ buổi tối. "Vâng. Thế cũng được. Mấy giờ ạ?".
“Bảy giờ nhé”.
Phòng tranh thường hay đóng cửa lúc sáu giờ. “Em có thể đợi anh ở đây”, Maryellen nới. Cô sẽ treo luôn những bức ảnh ấy để ngày mai còn kịp bán.
“Anh muốn em đến lấy chúng ở nhà anh”, Jon nói nghiêm túc. ''Anh đảm bảo em sẽ thấy công sức bỏ ra là xứng đáng''.
Maryellen nhíu mày suy nghĩ. Anh ta thật thông minh khi biết cô không thể đưa ra lời giao ước trước. “Thực ra em muốn anh mang đến đây hơn là em đến nhà anh lấy”. Trước đây họ vẫn sắp đặt như thế mà.
“Anh biết là em sẽ nói thế, nhưng lần này thì không. Anh sẽ nấu bữa tối cho em. Nếu em muốn những bức ảnh đó thì mình gặp nhau ở nhà anh lúc bảy giờ nhé”.
Maryellen muốn tranh luận, để nói cho Jon biết là cô sẽ không bị tống tình, nhưng anh đã không cho cô cơ hội làm điều đó. Nói xong anh bỏ đi ngay. Nếu muốn cãi nhau, cô sẽ phải chạy theo anh ra chỗ phòng tranh đang đông người. Và anh biết là cô không thể hành động như vậy.
Buổi chiều hôm đó, đã hai lần Maryellen tự đặt câu hỏi về công việc của Jon. Cô bỗng nhận ra mình đã tự hứa là ngày hôm sau những bức ảnh ấy phải có mặt ở phòng trưng bày này. Những bức tranh của anh cứ treo lên tường là y như rằng sẽ bán hết veo. Nếu cô muốn có chúng, thì như anh đã mặc cả, cô phải đến và tự nhận chúng về.
Đồng hồ điểm đúng bảy giờ tối, vừa đi vừa lầm bầm, Maryellen lái xe xuống khu phố khá tối. Cô nháy đèn ôtô để xem lại địa chỉ trên hòm thư và tìm đường đến chỗ Jon ở. Cuối cùng cũng tìm được đúng lối, cô rẽ vào con hém bẩn thỉu và tăm tối rồi đi tiếp một đoạn dài nữa. Đến lúc sắp sửa bỏ cuộc, cô bỗng nhìn thấy ngôi nhà hai tầng trong tầm mắt.
Maryellen đỗ xe vào sau nhà, bước ra khỏi xe và dùng lại để quan sát những ánh đèn nhảy múa của vùng Seattle đang nhấp nháy bên kia bờ khu Puget Sound. Nhà anh hẳn là gần với bến cảng. Xa xa có một chiếc phà còn sáng ánh đèn vẫn đang chạy trên mặt nước.
“Anh tự hỏi không biết em có đến được không”. Jon nói từ một góc nào đó trong bóng đêm. Anh chui ra từ một khoảng tối và chào mừng Malyellen.
“Anh không cho em sự lựa chọn nào khác”. Cô không được vui cho lắm và cô muốn anh biết điều đó.
“Đúng là như vậy”, anh thừa nhận. “Vào nhà đi em”.
“Em không thể ở lại ăn tối được đâu. Em hi vọng anh không vì điều đó mà gây phiền toái cho em”.
“Anh sẽ gây phiền toái lớn cho em đấy. Anh muốn em ở lại. Mời em vào nhà đi”.
“Nhưng...”. Anh không cho cô lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi theo anh vào nhà.
Maryellen nhận ra rằng bên trong căn nhà, nội thất mới chỉ hoàn thiện được một phần. Đồ nội thất được kê ngay trên sàn nhà trống không. Hầu hết các bức tường được kẻ khung nhưng vẫn chưa sơn xong. Căn bếp được lắp đặt các thiết bị mới, mặt quầy bar ốp màu trắng nhưng chỉ ốp phần mặt gỗ dán. Một chiếc bàn được trải tấm khăn phủ vải lanh cùng với những cây nên nhỏ kê ở chỗ đáng ra phải là phòng khách. Ánh đèn mờ nhẹ hắt ra từ hai chiếc đèn bàn nhỏ và toả sáng ra khắp phòng bếp. Những khung cửa sổ cỡ lớn mở ra một quang cảnh tuyệt đẹp của bầu trời Seattle.
“Để anh giúp em cởi áo khoác ngoài nhé”. Jon đề nghị
Maryellen muốn kháng cự lại và quả thật đã làm thế. Cô tự cởi áo khoác. Jon cầm lấy và mang treo lên một chiếc mắc trong tủ quần áo không có cả cánh cửa.
“Em có muốn tham quan nhà anh không?”.
Cô gật đầu. ''Ai xây nhà này cho anh?''.
“Anh tự xây lấy”, anh nói với giọng chua chát, “anh tự làm mọi việc em ạ”. Cô vẫn nhớ anh đã bảo Terri rằng anh là một người đa tài. Giờ thì cô hiểu chính xác câu đó nghĩa là gì rồi. Anh dẫn cô đi khắp căn nhà. Phòng duy nhất có cửa là phòng tắm. Phòng ngủ chính thì ở trên gác và có ban công nhìn ra khu bến cảng.
“Anh vẫn hay ngồi ở đó để uống cà-phê sáng vào mùa hè”. Jon nói với cho cô.
Maryellen có thể tưởng tượng ra cảnh ấy - sự thanh bình và yên tĩnh, bầu trời trong xanh và vẻ đẹp tươi sáng của khư Puget Sound vào lúc sáng sớm. “Anh có hai mẫu đất ở đây”, anh tiếp tục giới thiệu. “Trước khi em thắc mắc làm sao anh đủ tiền để tậu được một cơ ngơi thế này thì anh xin nói rõ rằng mảnh đất này là của ông nội anh. Ông đã mua nó từ những năm 50 và thực ra chẳng để làm gì. Khi mất đi, ông đã để lại nó cho anh”. Một âm thanh hẹn giờ vang lên từ phòng bếp. ''Bữa tối đã sẵn sàng”.
Jon giúp Maryellen đi xuống tầng, dẫn đường và nắm tay cô trong tay anh. Khi đã quay về phòng chính của căn nhài anh dìu cô ra chỗ bàn ăn và kéo ghế cho cô.
“Em có thể giúp gì anh không?”, cô hỏi.
“Không”, anh quả quyết.
Trước hết anh thắp sáng những ngọn nến. Sau đó anh rót rượu, một loại rượu cay có nhãn hiệu Gewurztraminer. Rồi anh bày sa-lát - rau diếp với lê tươi thái lát, pho mát bào Roquefort và những quả hồ đào nướng phủ mật ong ngọt ngào.
Bên ngoài là nước xốt dầu giấm với quả mâm xôi trông thật hấp dẫn.
“Ôi trời”. Maryellen thốt lên sau khi nếm thử. “Không thể tin nổi”.
“Đấy mới chỉ là bắt đầu thôi”, Jon hứa hẹn.
Họ uống một cốc rượu với sa-lát và một cốc nữa trước khi món đầu tiên là cá hồi nướng dùng với sốt kem được mang ra. Maryellen nhắm mắt lại để thưởng thức miếng đầu tiên, Cuối cùng họ tráng miệng bằng món bánh nướng táo.
Giữa bữa, Jon lại rót đầy rượu vào cốc của Maryellen và mở tiếp chai thứ hai. Khi dùng xong bữa tối, Maryellen đã thấy nóng người và hơi chóng mặt. Jon dìu cô ra ghế sô-pha khá rộng và thoải mái. Một đĩa CD nhạc cổ điển được bật lên - Maryellen nhận ra đó là bản nhạc ''Bốn mùa'' của Vivaldi được chơi làm nhạc nền.
“Em cần uống cà-phê”, cô nói. “Anh đã pha xong rồi”.
Maryellen ngửi thấy một mùi hương quyến rũ. Tâm trạng phấn chấn và hài lòng, cô dựa đầu vào lưng ghê sô-pha và nhìn ra khung cảnh đẹp đến kinh ngạc ngoài kia. Xa xa có những ánh đèn nhấp nháy trông như những chú thiêu thân, mặt nước về đêm phản chiếu ánh trăng vẫn chưa tròn hẳn. Jon tắt đèn nên bóng cô không còn được phản chiếu trong gương nữa. Không gì có thể phá vỡ được cảnh đẹp này.
Jon ngồi xuống bên cô. ''Không đến nỗi tồi lắm, phải không em?''. Dường như sợ Maryellen chưa hiểu rõ câu hỏi của mình, anh lại bổ sung. "Ý anh là khi ở bên anh ấy mà''.
“Cũng khá... thú vị”.
“Thú nhận rồi nhé. Anh cũng không đáng sợ lắm đúngkhông?”
Cô xoay hướng ngồi lại và nhìn anh mỉm cười. “Có thể lắm chứ”.
“Khi nào?”.
“Khi anh hôn em”. Có lẽ đó là lời của rượu nhưng lại là sự thật. Jon cầm tay cô lên và phát hiện ra những ngón tay cô rất dài và thon. “Điều này có thể làm anh ngạc nhiên. Nhưng đúng là nụ hôn của anh sẽ làm em sợ thật đấy”.
“Anh làm cho em sợ ư?”, câu hỏi không làm Maryellen ngạc nhiên mà lại thấy thích thú.
Như để chứng minh lời nói của mình, anh trườn về phía trước và ghé miệng để hôn cô. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, không hề đòi hỏi nhưng lại hứa hẹn nhiều hơn thế.
“Em thấy chưa?”, anh nói với giọng nho nhỏ, nghe như không phải tiếng nói của mình. Anh đặt tay cô lên ngực anh. ''Em có cảm nhận được trái tim anh không?''.
“Có… Trái tim anh đang đập mạnh”. Tim cô cũng như run lên. Muốn khám phá những nụ hôn anh dành cho mình nên cô tựa vào Jon và đặt một nụ hôn lên môi anh. Nụ hôn mỗi lúc một sâu lắng hơn, dài lâu hơn và cuốn hút hơn. Lúc rời khỏi môi anh thì đầu Maryellen như đang quay cuồng. ''Anh hãy lắng nghe trái tim của em đi'', cô thì thầm mời gọi.
Jon đặt bàn tay rộng lên ngực cô. Nhưng rồi không thể kìm nén được, anh bóp lấy đôi bầu vú thon chắc của cô. Anh ngừng lại một giây để xem cô có chống cự anh không, nhưng cô đã không làm thế. Cảm xúc cô dâng lên mãnh liệt khi anh tạo ra sự đụng chạm ấy. Quá đỗi cám dỗ. Những ngón tay anh lần rờ từng chiếc khuy áo sơ mi của cô trong khi miệng anh vẫn dán chặt lên môi cô. Trước khi anh cởi xong hàng khuy thì cô đã lần ra sau lưng tự cởi nút chiếc áo lót khiến đôi bầu vú căng tròn nở bung ra đằng trước. Jon ôm trọn chúng trong cả hai tay và khe khẽ kêu lên khi cô dựa sát vào người anh, rồi dùng lưỡi mơn man vành tai anh khiến anh đế mê tột độ.
Thế rồi, mọi thứ bỗng trở nên nhanh chóng hơn. Maryellen chẳng còn biết ai cởi quần áo cho ai nữa. Tất cả những gì cô biết bây giờ chỉ là cô và Jon đang trên một chiếc sô-pha rộng và anh chuẩn bị làm tình với cô. Đôi mắt anh đầy thôi miên khi anh nằm đè lên người cô.
“Em có muốn chuyện này không?”, anh hỏi.
Cô nhắm mắt lại và gật đầu, cơn thèm muốn cháy bỏng đến mức cô phải ôm chặt lưng anh trong vòng tay của mình và kéo anh về với nụ hôn điên dại.
“Em nói đi”, anh khẩn khoản.
“Vâng, em rất muốn”.
Và rồi rất nhẹ nhàng từ tốn, anh đi vào trong cô, thật chậm và thật lâu. Cám xúc thật tuyệt vời, không giống những lần cô đã từng trải qua trước đây. Không biết từ lúc nào trong đêm ấy, họ đã đi lên gác và ngã vào chiếc giường của anh.
Kiệt sức, Maryellen chìm vào giấc ngủ sâu cùng vời Jon đang cuộn tròn bên cô, tay anh đặt lên eo, kéo cô nằm sát vào mình.
Chỉ ít lâu trước khi ánh bình minh lên, trời chuẩn bị sáng dần, Maryellen bỗng thức giấc. Cô giật mình nhìn ra xung quanh, tỉnh ngủ hẳn và hoàn toàn lo lắng. “Mình ở đâu thế này?”, cô hỏi.
“Em đang ở nhà anh”. Jon nói và kéo cô trở lại vòng tay anh. Anh lại hôn cô và xoay mặt cô về phía mình.
Họ lại làm tình với nhau một lần nữa. Cô ngồi lên phía đầu anh, mái tóc dài chảy xuống bờ vai thon và phủ cả xuống đôi bầu vú.
Đến khi trời sáng hẳn, Maryellen thức dậy trước và lặng lẽ trở mình trong vòng tay anh nhớ lại những gì đã xảy ra. Jon Bowman đã cám dỗ cô. Anh đã chuốc rượu, cho cô ăn uống rồi quyến rũ cô ngay trên giường của anh - và cô đã để cho anh làm điều đó. Cô đã tham gia vào trò chơi với niềm khát khao vô thức mà không hề nghĩ đến chuyện tránh thai hay biện pháp phòng ngừa gì. Thật điên khùng.
Cẩn thận để không làm Jon thức giấc, Maryellen lặng lẽ trườn ra khỏi giường, cảm thấy nhục nhã khi nhận ra mình hoàn toàn khỏa thân. Cô kiễng chân đi xuống gác và nhặt từng chiếc quần cái áo để che ngực. Cô đang mặc đồ lót và chuẩn bị mặc nốt chiếc quần len thì nghe tiếng Jon ở bậc thang đầu của tầng trên, anh vẫn chưa mặc áo.
“Em định chạy trốn à?”, anh hỏi.
Maryellen không trả lời. Thái độ của cô đã rõ ràng, và chắc chắn sẽ không có một bữa sáng chung trước khi uống cà-phê và đọc báo nữa. ''Lẽ ra chuyện này không nên xảy ra''.
“Nhưng đã xảy ra rồi mà. Em định tự lừa dối là chưa bao giờ có chuyện đó à?”.
Khuôn mặt cô ửng đỏ. ''Đúng vậy''.
“Maryellen, em vừa phải thôi chứ”.
“Không thể được. Chúng ta chỉ quan hệ với nhau trong công việc. Không thể khác được”.
“Tại sao không?”.
Cô không đưa ra câu trả lời nào nữa bởi nhận ra rằng cô không muốn giải thích gì thêm. “Bởi vì không thể. Em xin lỗi, nhưng bắt buộc phải thế”.
“Em nợ anh hơn thế đấy”.
“Em chẳng nợ anh cái gì cả”. Cô vẫn tiếp tục mặc quần áo thật nhanh, và kéo khóa quần lên. “Anh đã lên kế hoạch để dụ dỗ em. Nào rượu, nào bữa tối, và cả âm nhạc nữa...”.
“Anh chẳng lên kế hoạch cho cái quái gì hết. Em cũng thèm muốn anh như anh thèm muốn em. Nếu em tức giận thì cứ việc tức đi, nhưng ít ra em cũng phải thành thật chứ”.
“Đúng, đúng là em muốn anh. Nhưng em sẽ không bao giờ ngủ với anh nếu như anh không bày trò tống tình bắt em phải đến đây. Anh đã sắp đặt hết mọi thứ - ngay khi anh cho em uống những ba cốc rượu đúng không?”. Cô giận dữ hất mái tóc ra sau và chộp lấy chiếc áo sơmi. Cô xỏ mạnh cánh tay vào áo và nhanh chóng cài khuy rồi đi đến tủ tường để vơ lấy áo khoác. Cô giật mạnh chiếc áo làm mắc áo lúc lắc mãi.
“Maryellen”, anh nài nỉ. ''Đừng bỏ đi như thế. Đừng lừa dối anh, và đừng lừa dối bản thân em nữa. Anh không hề sắp đặt những chuyện đã xảy ra đâu".
“Rõ ràng là anh có sắp đặt”. Cô nhớ lại lúc còn trẻ, còn ngây thơ và trong trắng, chính Clint đã dùng rượu và những lời hứa hẹn để dụ dỗ cô lên giường với anh ta. Họ đã rất bối rối và bất trách với chuyện có thai, cũng giống như bây giờ. Vậy là sau bao nhiêu năm kể từ khi kết hôn, rồi ly hôn, rõ ràng cô chẳng rút ra được bài học nào hết.
“Thôi được rồi”, anh buông xuôi. “Em hãy tin vào những điều em nghĩ, nhưng anh biết sự thật và em cũng biết”.
Maryellen lao vút đi, và mãi đến khi đã đi được nửa đoạn đường về nhà, cô mới nhớ tới những bức ảnh chưa kịp lấy.