J ack tự hỏi anh còn phải chứa Eric ở nhà mình bao lâu nữa. Căn nhà chật hẹp của anh. Sáng hôm ấy, khi làm xong bữa sáng, anh phát hiện ra bao bánh mì đã hết. Eric đã ăn chiếc cuối cùng. Đó là hành động thiếu suy nghĩ gần đây nhất của con trai anh. Anh băn khoăn không hiểu vì sao Shelly chịu đựng được cái thói luộm thuộm cẩu thả của Eric. Anh rủa thầm khi nhét đống bát đĩa và chén vào máy rửa bát.
Jack cố gắng cao độ để có thể kiềm chế con giận. Anh quyết định đi làm mà không mang theo bữa sáng. Điều này có khi lại thay đổi vòng bụng của anh cũng nên. Tuy nhiên tâm trạng của Jack cứ trượt dốc dần khi anh phát hiện ra Eric đã sử dụng hết chỗ nước nóng trong vòi tắm hoa sen mà anh định tắm, sau đó nó còn vứt rác vào bồn nữa.
Vì không biết bình nóng lạnh hết nước nóng nên Jack cứ bước vào bồn đứng và mở vòi. Dĩ nhiên là anh đã nhận hẳn một trận nước lạnh như băng trút xuống người. Jack kêu oai oái và mở cửa bồn tắm đánh sầm, bò lăn ra ngoài và giật vội cái khăn lau người. Chẳng may cái khăn tắm lại bị ướt. Thằng con trai anh đã cố tình sử dụng cả hai khăn tắm, thế nên chẳng còn cái nào khô dành cho Jack cả. “Thế đấy!”, anh quát ầm lên, quẳng chiếc khăn xuống đất. Khi Eric đến, những ngày đầu nó chỉ định sẽ ở vài ngày thôi. Bây giờ đã nhiều tuần trôi qua rồi. Và Jack phải chấm dứt chuyện này mới được.
Trạng thái tinh thần của anh nhanh chóng chuyển từ tức giận sang cảm giác muốn sỉ nhục trong lúc mặc quần áo, toàn thân vẫn ướt đầy nước lạnh. Hai lần anh phải dừng lại và hít thở thật sâu để kìm nén trái tim như giông bão của mình. Anh thấy ngay hình ảnh Eric và Shelly đang ở vào tình thế bế tắc. Chẳng đứa nào chịu nhúc nhích làm lành với nhau. Jack đã hi vọng là chúng có thể hàn gắn và dẹp mọi chuyện rắc rồi vào hôm Lễ Tạ ơn ở nhà Olivia. Vậy mà Shelly đã từ chối lời mời đến dự.
Eric cố che giấu tình cảm của nó, nhưng mọi thứ đều quá rõ ràng. Con trai anh đã nuôi hi vọng được gặp Shelly vào ngày nghỉ Lễ Tạ ơn và sự từ chối của Shelly khiến nó choáng váng. Bây giờ thì nó lại càng tin rằng Shelly đã dan díu với người đàn ông khác. Khi đó Jack đã thuyết phục Eric đến khám ở một bệnh viện chữa vô sinh. Sau lần khám, Eric đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng hơn kéo dài nhiều ngày sau.
Jack chẳng biết làm gì khác nữa. Anh đành cho rằng anh nên nhận rắc rối đó về phía mình. Lúc đến tòa soạn, anh lên kế hoạch hành động. Anh sẽ tự mình gọi điện cho Shelly.
May thay anh có số của cô bé ở nơi làm việc. Khi đã thông đường dây, anh ngỏ ý mời cô bé đi ăn tối. Shelly đồng ý và họ hẹn giờ gặp nhau, chọn một địa điểm ở khu bến cảng Seattle. Mọi chuyện phải thay đổi càng chóng càng tốt. Vì lợi ích của con trai anh... và cả của anh nữa.
Lúc sáu giờ ba mươi chiều hôm đó, Shelly gặp Jack ở một nhà hàng hải sản sang trọng. Cô đã chọn được chỗ ngồi và đang đợi anh. Jack chưa từng gặp cô bé và anh lợi dụng khoảnh khắc đó để suy đoán về cô Shelly là một cô gái đẹp, nhỏ nhăn và rất mảnh dẻ, đặc biệt là trong thời điểm này. Jack rất ngạc nhiên khi thấy cô mặc đồ bầu. Nhìn là đủ biết cô đang mang thai.
“Chào cháu, Shelly”, anh nói và hôn lên má cô trước khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Chào chú Griffin”.
“Cháu cứ gọi chú là Jack”.
“Vâng, thế cũng được”. Cô nhìn xuống dưới, rõ ràng đang xem thực đơn. Nhưng Jack có cảm giác là cô đã muốn gọi món gì rồi. Anh cũng muốn gọi món đó. Bánh cua ỏ đây ngon tuyệt hảo. Nhưng buổi gặp mặt này không phải là để ăn bánh cua hay một món gì khác trong thực đơn.
“Chú có thể tưởng tượng ra là cháu băn khoăn thế nào khi chú gọi cháu”. Jack nói và đặt thực đơn sang bên.
“Cháu cho rằng lý do là vì Eric”. Thế rồi, như thế không kiềm chế được, cô bé hỏi luôn. ''Anh ấy có khỏe không chú?".
“Không được tốt lắm”. Jack kể cho cô nghe. ''Nó rất nhớ cháu''.
Shelly nhìn về phía cầu tàu, mặt nước đã ngả sang màu u tối nhá nhem. “Cháu cũng rất nhớ anh ấy”. Giọng cô bé thật mềm mại.
“Con trai chú luôn là một kẻ vụng về và ngốc nghếch phải không cháu?” Jack tung ra câu hỏi hi vọng làm tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Eric có thể đến đây một cách ngẫu nhiên. Tính bừa bộn của anh không gây phiền toái gì cho anh lắm nhưng thói quen bừa bộn luộm thuộm của Eric làm anh phát điên lên. Ngoài ra, Eric còn vượt xa anh nếu như anh và nó tỉ thí xem ai là người lôi thôi nhất.
“Đúng vậy chú ạ”, Shelly nói và bắt đầu mỉm cười. “Cháu là người có tổ chức, luôn gọn gàng ngăn nắp. Thế anh ấy ăn uống có ổn không hả chú?”
Có lẽ không hay khi thú nhận với cô bé là con trai anh thường ăn ở ngoài chứ không về nhà. “Về khoản đó thì nó cũng được. Thế còn cháu thì sao?”
Shelly lại mỉm cười tươi hơn một chút và Jack nhận ra nước da cô bị tái. “Cháu lúc nào cũng đói. Cháu chưa bao giờ có cảm giác ăn ngon như thế này trong đời cả. Cháu ăn sáng và vào giữa buổi cháu lại đói cồn cào ruột gan. Thế là cháu lại ăn bữa sáng nữa”.
Điều đó giải thích cho nguyên nhân tại sao mà trông bụng cô đã thấy lùm lùm. Cô bé tội nghiệp đã chuyển những rắc rối vào món ăn để có thể vượt qua được lúc khó khăn này. Jack ước sao mình có thể nói được gì đó hữu ích với cô bé.
“Vừa rồi cháu đã nói chuyện với Eric chưa?”, anh hỏi và thấy cẩn thận trọng để tiếp cận chủ đề.
“Chưa ạ... chúng cháu không nói chuyện với nhau từ trước Lễ Tạ ơn một tuần chú ạ”.
“Thế thì cháu không biết rồi”. Tim Jack đập rộn. Vậy là Eric chưa nói cho cô ta biết.
“Biết gì ạ?”.
“Chú đã thuyết phục Eric đến khám ở một bệnh viện chuyên trị chứng vô sinh và người ta đã lấy tinh trùng của nó để xét nghiệm. Cháu nói đứa con trong bụng cháu là con của nó, còn Eric thì cứ nhất mực không tin bởi vì bố con chú đã được bác sĩ thông báo về một điều ngược lại từ cách đây nhiều năm”.
Khuôn mặt Shelly chợt sáng bùng. “Thật là một ý kiến tuyệt vời. Thế thì anh ấy sẽ biết đứa trẻ là con anh ấy”.
“Thật không may là không thể cháu ạ”. Jack liếc nhìn xung quanh, ngạc nhiên vì mãi không thay người bồi bàn nào đến. Jack ra hiệu cho người đàn ông phía trước. Anh gọi cà-phê và bánh cua; Shelly gọi sa-lát rau vườn có thêm lau phủ xung quanh, món mì ống rau diếp thịt gà với kem, cộng thêm bánh mì bơ tỏi. Jack tin rằng nếu có đồ tráng miệng trong thực đơn thì thể nào cô cũng gọi tiếp.
“Chú giải thích cho cháu chuyện của Eric xem. Nếu như anh ấy đã đến bệnh viện, thì anh ấy phải biết mình là bố đứa bé chứ”. Shelly nhấn mạnh. Cô trải chiếc khăn ăn lên đùi và vuốt chúng ngay ngắn, cứ như thể một nếp nhăn cũng tố cáo một hành động vô kỷ luật vậy. Khuôn mặt cô trở nên căng thẳng vì lo lắng.
“Theo như kết quả xét nghiệm, thì khả năng sinh con của Eric là gần như không thể. Jack rất ghét là người phải báo tin buồn cho ai đó, nhưng anh cứ tưởng Eric đã nói cho con bé biết rồi.” Anh nhớ lại cuộc nói chuyện cuối của hai bố con, không hẳn là chỉ về kết quả xét nghiệm - nguyên nhân sự tuyệt vọng của con trai anh. “Chú đã tự mình đọc kết quả xét nghiệm đó. Tinh trùng của nó rất yếu. Cũng có một khả năng ngoại lệ để nó có thể sinh con, nhưng người ta không tìm thấy điều đó qua xét nghiệm. Tất cả những gì nó nhìn thấy chỉ vẻn vẹn có ba từ khó sinh con".
Shelly cụp mắt xuống và Jack thấy rõ là cô bé đang cố gắng để không bật khóc. “Điều đó giải thích tại sao anh ấy lại trả tiền cho cháu”, cô bé thầm thì.
“Hả?”. Jack không có chủ ý tọc mạch gì, nhưng cô bé đã tình nguyện kể. “Cháu đã hiểu tại sao anh ấy không gọi điện cho cháu rồi. Anh ấy không tin đó là con anh ấy. Rõ ràng anh ấy nghĩ cháu lừa anh ấy, và cháu đã cãi lại. Sự thiếu lòng tin của anh ấy làm cháu đau đớn lắm, chú Jack ạ”. Cô cúi nhìn xuống mặt bàn và nói tiếp. “Nhưng bất chấp tất cả nhưng chuyện đó, anh ấy vẫn trả tiền thuê nhà cho cháu. Anh ấy biết với cháu không thể nào trang trải được khoản đó với đồng lương ít ỏi của mình”.
Jack muốn hét thật to. Trong khi biết ơn trời vì Eric là đứa phóng khoáng, thì anh cũng giác ngộ ra rằng có lẽ phải nhiều năm nữa thằng con trai mới chuyển đi khỏi nhà anh được. Jack thật sự thấy bế tắc.
“Cháu bảo anh Eric không cần phả làm thế, rằng cháu sẽ tự trả tiền, nhưng anh ấy vẫn cứ trả khoản thuê nhà”. Shelly ngừng lại, lắc lắc đầu. “Cháu rất biết ơn anh ấy. Cháu không biết xoay xở ra sao nếu phải trả tiền thuê và các khoản khác nữa”.
“Cháu hãy tha lỗi cho chú vì đã vô ý ở đây”. Jack nói. ''Nhưng chú cần biết sự thật. Có đúng Eric là cha đứa trẻ không?''
Lần đầu tiên Shelly nhìn thẳng vào mắt anh. “Đứa trẻ này là con của con trai chú. Ngay khi nó được sinh ra, cháu sẽ chứng minh để không ai nghi ngờ được nữa. Nhưng từ giờ đến lúc đó, cháu nghĩ cháu và Eric không nên gặp nhau làm gì”.
Câu nói đó đã trả lời luôn một câu hỏi khác Jack chuẩn bị đặt ra cho cô. ''Chú hiểu''.
“Cảm ơn vì sự quan tâm của chú”, cô lặng lẽ nói. “Cháu rất cảm kích về điều đó. Nhưng bệnh viện có nói gì với Eric thì cũng chẳng thành vấn đề. Bởi cháu biết sự thật là khác hẳn. Cháu sẽ sinh con để chứng minh sự thật ấy trong chưa đầy năm tháng nữa”.
Cuối bữa ăn, Jack thấy mình vẫn chưa tìm ra được giải pháp nào cả. Khi anh về tới nhà, Eric đang ngồi trước ti-vi ăn một túi khoai tây chiên thật to.
“Bố về muộn thế”. Con trai anh nói, mắt vẫn dán vào ti-vi.
“Bố đi ăn tối với Shelly ở Seattle”.
Eric vớ ngay cái điều khiển ti-vi và tắt nó đi. “Bố đi ăn với Shelly à?”. Cậu nhíu mày nhìn Jack như có ý chờ bố thuật lại câu chuyện. “Cô ấy gọi điện cho bố à?” cuối cùng cậu hỏi.
“Bố gọi cho cô ấy”. Jack giũ sạch chiếc áo mưa và cố tìm ra cách tốt nhất để tiếp cận với tình thế khó xử này.
“Bố có nói cho cô ấy biết về xét nghiệm tinh trùng không?”. Eric hỏi. Lúc này con trai anh đã đứng hẳn dậy, sự xúc động mạnh hiện lên trong mắt cậu. "Sáng nay bố thấy không còn một mẩu bánh mì nào''. Jack nói, “và nước nóng trong bình cũng đã được dùng hết. Hai cái khăn tăm đều ướt và...”.
"Bố tiết lộ bí mật của con cho cô ấy chỉ vì con đã ăn hết miếng bánh thiu cuối cùng trong nhà à? Bố định nói với con như thế chứ gì?''.
“Không phải... Bố hi vọng rằng nếu bố nói lý do cho Shelly biết, chúng ta sẽ kết thúc vấn đề này ở đây và mãi mãi”.
“Nếu bố muốn con ra khỏi đây, thì tất cả những gì bố cần làm là bảo con một câu”. Eric lao về căn phòng trước đây là phòng trống.
“Bố không nói là bố muốn con chuyển đi”, Jack nói, nhưng lời nói của anh chẳng có chút thuyết phục nào.
“Không vấn đề gì, bố ạ”. Eric nói, một phút sau đã lao ra khỏi phòng với chiếc túi đồ đùng trên vai. Quần áo xổ tung ra xung quanh túi. ''Con sẽ đi khỏi đây. Bố không xứng làm bố cho lắm khi một đứa con như con cần đến bố. Con không biết cái gì đã làm cho con nghĩ giờ đây bố đã khá hơn xưa''.
Jack gầm lên trong thất vọng. Anh đã đảo tung mọi thứ thành một mớ lộn xôn trong khi anh chỉ muốn cố gắng làm cho cuộc sống của chúng nó trở lại bình thường. “Eric, nghe bố nói đã, bố xin lỗi con”.
“Xin lỗi ư?”. Eric nhắc lại như thể vừa nghe thấy một lời nói kỳ cục nhất từ trước đến giờ. ''Muộn rồi bố ạ. Bố đừng lo, con sẽ không làm phiền bố nữa''.
Nói xong cậu bỏ đi. Jack tự hỏi liệu bao lâu nữa anh mới lại nghe được tin tức từ con trai mình.
Vịnh Cedar là một địa điểm tuyệt vời cho mùa Giáng sinh. Maryellen thầm nghĩ khi mở cửa phòng trưng bày vào buổi sáng thứ Sáu đầu tiên của tháng Chạp. Những cành cây xanh trải dài dọc hai bên phố Harbor. Nhưng thỏi kẹo to chào mùng ngày lễ được treo trên mỗi chiếc đèn trên phố. Phòng tranh của Maryellen được trang trí bằng những chiếc đèn nhỏ màu trắng. Những nhành hoa mỏng manh thanh tao của cây vân sam lúc nào cũng tỏa hương thơm ngát. Đối với Maryellen thì đó là mùi hương của ngày lễ Giáng sinh, mùi hương luôn gợi cô nhớ về những kỳ nghỉ của thời thơ ấu - với ba cô. Bỗng nhiên cô nhớ đến một kỷ niệm về ba, đó là hình ảnh ông mang một cây thông Nô-en về nhà, chân dậm dậm trước rửa để rũ bỏ tuyết bám. Maryellen chóp mắt thấy mình đã khóc từ bao giờ.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà cô thấy mình lại nghĩ đến Jon. Từ buổi gặp anh đến nay cũng đã hai tuần rồi. Nhưng cô cho rằng là chẳng bao lâu nữa đâu anh ấy sẽ lại tới phòng tranh, để mang những bức ảnh đến cho cô, những bức ảnh cô đã không mang được về từ hôm ấy. Maryellen đã cố hết sức để chuẩn bị về mặt tâm lý tình cảm cho buổi đối mặt sắp tới với anh. Cô không được phép để chuyện đó xảy ra một lần nữa vì nó sẽ phá hoại mối quan hệ công việc của hai người. Từ đêm đó, Maryellen tự xỉ vả mình hàng ngàn lần vì đã đầu hàng trước bản năng vốn mạnh mẽ của cô. Cô đưa ra rất nhiều lý do để biện hộ cho hành động của bản thân, nhưng sự thật hiển nhiên lại đánh gục những lý do đó. Chẳng phải bởi rượu hay ánh trăng lung linh nào cả, cũng chẳng phải Jon đã cố tình cám dỗ cô. Cô mới là nguời chịu trách nhiệm hoàn toàn trong chuyện này.
Cứ như thế linh tính được Maryellen đang nghĩ đến mình, Jon bỗng xuất hiện ngay sau khi phòng tranh chính thức mở của hoạt động. Maryellen đang bận với một người khách thì anh bước vào phòng tranh rộng lớn. Cô nhận ra rằng anh mang theo hai bức ảnh đã đóng khung và cố đoán xem có còn bức nào trên xe của anh nữa không.
Maryellen vẫn đứng cạnh người khách đang xem tranh khi Jon làm chuyến thứ hai rồi chuyến thứ ba mang tranh vào phòng sau.
“Tôi sẽ xem xét thêm về bức này cô ạ”. Bà Whitfield nói.
Phải một lúc sau Maryellen mới hiểu được rằng bà vợ bác sĩ đang thích bức tranh màu nước và bà muốn mua tặng cho chồng nhân ngày lễ Giáng sinh. “Vâng, thế cũng được ạ”. Maryellen nói. Sau đó, chẳng chút nghi ngờ, cô đã ở một mình trong phòng sau cùng với Jon.
“Chào anh”, cô nói một cách cứng nhắc, cố hết sức để duy trì sự thân mật và lịch sự. Trước khi rời khỏi nhà anh, cô đã nhấn mạnh rằng mối quan hệ của họ từ lúc đó trở đi sẽ không có gì hơn ngoài côngviệc. Cô sẽ phải xử sự cho đúng như vậy.
“Chào em”. Đôi mắt anh nhìn cô đắm đuối, Maryellen vội quay đi chỗ khác.
“Sáng hôm nay thật đẹp trời phải không anh?”, cô nói nhỏ.
“Bầu trời đang u ám xám xịt thế kia, chắc sắp mưa rồi em ạ”.
Cô mỉm cười yếu ớt. Rõ ràng là câu chuyện cỏn con đó thật vô thưởng vô phạt, nhưng biết nói gì hơn với người đàn ông này. ''Anh vừa mang cho em thêm mấy bức tranh nữa phải không?''
“Đó là những bức em để quên ở nhà anh. Nếu như lúc đó em đừng vội đi như thế...”.
“Cám ơn anh đã mang đến cho em”, cô nói, chặn ngay lại trước khi Jon gợi mở câu chuyện nhắc cô nhớ về buổi tối hôm đó.
“Anh đến vì lý do khác”, Jon nói. Anh đút tay vào túi sau của quần bò. Cử chỉ của anh làm cho cô hồi hộp, và sau đó cô nhận ra rằng anh cũng hồi hộp không kém. Anh bất ngờ dừng lại. ''Chiều chủ nhật em có rãnh không? Anh luôn mong muốn sẽ tổ chức được một bữa tiệc chiêu đãi vào buổi tối. Anh hi vọng em sẽ đồng ý là khách mời của anh”.
Đây đúng là những gì mà Maryellen lo sợ sẽ xảy ra. Cô nín thở thật lâu đến nỗi phổi bắt đầu đau, rồi nói. “Cảm ơn anh, nhưng không được”.
"Không ư?''. Giọng anh đau đớn và bối rối.
“Em muốn nhắc lại những điều đã nói trước đây. Mối quan hệ của chúng ta không thể là mối quan hệ của những chuyện riêng tư”.
Anh cau mày. ''Muộn rồi em ạ''.
Maryellen vờ như không nghe thấy nhận xét đó. “Em không muốn gặp gỡ anh ở chỗ nào khác ngoài phòng tranh”. Cô thấy thật khó khăn để giải thích điều đó rõ ràng hơn.
“Chính em đã mời anh đến dự lễ hội Halloween”.
“Em biết, và đó là sai lầm của em. Sai lầm đầu tiên trong số nhiều sai lầm. Anh nghe đây, Jon, tất cả những chuyện đó thật đáng xấu hổ. Xin anh hãy quên tất cả những gì đã xảy ra”.
Mắt anh tối sầm lại. "Em muốn thế thật à?".
“Đúng vậy”.
Có vẻ như Jon muốn cãi nhau với cô, nhưng sau đó anh lắc đầu. “Anh không có sự lựa chọn nào khác, đúng không?”
“Em hiểu điều mình đang nói. Một lần nữa xin lỗi anh”. “Chẳng sao, cho dù điều đó là gì đi nữa”.
Maryellen viết một tờ biên nhận cho những bức ảnh và đưa nó cho Jon. Một cảm giác khó chịu ập đến trước khi anh cất bước quay đi và ra khỏi phòng tranh. Khi anh vừa đi khỏi, Maryellen nhắm mắt lại, thở dài thật sâu và nhẹ nhõm trút bỏ sự căng thẳng. Cô đổ sụp xuống chiếc giá và cố gắng trấn tỉnh lại.
“Đợi một phút đã”, Jon nói và lao trở vào phòng. “Anh không thể làm tốt cái việc nói dối ấy. Em có thể quên những gì đã xảy ra, nhưng anh thì không. Trời đất Maryellen, những gì chúng ta đã có với nhau là tốt đẹp. Chẳng lẽ em không thấy thế sao?”..
“Không, em chẳng thấy gì cả. Anh đừng làm mọi thứ phức tạp hơn nữa”. Lẽ ra cô phải biết là thế nào anh cũng sẽ không dừng lại.
“Không phải anh là người làm phức tạp vấn đề - chính em đấy. Chúng ta hãy gặp mặt và thảo luận cho thoả đáng. Em quyết định xem gặp ở đâu và khi nào đi”.
“Chẳng có gì để thảo luận nữa”.
“Anh không hiểu nổi em”. Jon nói, đi đi lại lại. Chiếc nền nhà cũ nghe cót két dưới chân khi anh bước xung quanh chiếc bình sứ màu xanh tráng lệ mà cô đang định trưng bày. ''Nếu em chối bỏ thì, ừ, điều đó đã không xảy ra, cũng được thôi hãy làm khách mời của anh. Nhưng anh không thể. Anh đã mong sao quên được em nhưng vô ích, bởi mọi ý nghĩ của anh đều hướng về em, về chúng ta...”.
“Nghỉ ngơi sẽ làm em quên được mọi chuyện”.
Anh phá lên cười, nhận ra rằng câu nói ấy đã chứng tỏ cô đang tự dối mình. “Nếu em cho cả hai ta một cơ hội”, anh gắng thuyết phục, “thì em sẽ phát hiện ra rằng những gì chúng ta có với nhau là đáng trân trọng”.
“Em nghi ngờ điều đó”, Maryellen cố giữ giọng dịu dàng để mong anh hiểu rằng câu chuyện đang làm cô phát chán. "Em e là anh đã nhìn nhận sai mọi chuyện''.
Anh nhìn cô chăm chú. “Em vẫn thường xử sự như thế này à?”. Maryellen cảm thấy ê chề và xấu hổ, nhưng cô vẫn cười, hi vọng tiếng cười của mình sẽ làm không khí khá hơn. “Không, thỉnh thoảng thôi. Anh Jon, em rất tiếc rằng anh đã hiểu sai những gì xảy ra đêm đó, nhưng...''.
“Anh biết, anh biết”, anh nói và giơ tay lên ngăn cô nói tiếp, ''anh hiểu mà''.
Cô thành thực hi vọng anh đã hiểu.
“Mối quan hệ của chúng ta tuyệt nhiên chỉ là công việc”.
Cô gật đầu, ép mình phải mỉm cười. Nhưng nụ cười giống một điệu bộ nhăn nhó hơn.
Jon chậm rãi nhìn quanh căn phòng. ''Nếu vậy, anh sẽ không làm phiền em nữa''.
“Em rất biết ơn anh vì điều đó, Jon”. Cô chân thành đáp lại. Khi nào em bán xong những bức ảnh thì gửi séc tiền công cho anh qua bưu điện nhé?” Jon dặn.
Maryellen chưa thể nhận thức ngay vấn đề. “Gửi séc ư? Anh định sẽ không đến đây nữa à?”
“Anh thấy chẳng ích gì cả”, Jon quả quyết đáp.
“À…”. Đến lượt Maryellen đâm bực vì lối hành xử của Jon. “Đó chính là lý do tại sao em muốn tách biệt chuyện riêng và công việc! Cũng không nhất thiết phải chấm dứt quan hệ công việc, đúng không? Ý em là những bức ảnh của anh thật tuyệt vời thật sự tuyệt vời và... Anh sẽ nhờ ai đó mang chúng đến đây, đúng không?”.
Câu hỏi cứ lửng lơ giữa hai người, và chẳng ai lên tiếng trong vài giây căng thẳng. Trong lúc chờ đợi Jon xem xét lại quyết định, Maryellen nắm chặt tay sau lưng. Đây là điều cô không hề muốn. Cô rất tự hào vì được trưng bày những bức ảnh của anh. Những tác phẩm ấy đã đưa khách hàng đến cho cô và phòng tranh cũng trả công anh hậu hĩnh. Hai bên cùng có lợi trong mối quan hệ này.
Một mối quan hệ đơn thuần công việc.
Jon nhìn thẳng vào mắt cô. Trong ánh nhìn của anh, cô đọc thấy sự giận dữ và nuối tiếc.
“Anh nghĩ đã đến lúc anh phải chuyển sang làm với phòng tranh khác”, Jon nhún vai hững hờ.
Maryellen không muốn buông ra những lời khiến Jon phải đắn đo việc đi hay ở. Cô nói nhẹ như hơi thở. "Nếu anh thích thế hơn thì em chỉ có thể chúc anh lời tốt đẹp nhất''.
“Anh không thích thế hơn”, Jon thẳng thừng. “Đó là điều em muốn. Tạm biệt em, Maryellen”.
Cổ họng cô nghẹn lại khi Jon quay đi. Đây là lần thứ hai anh định đi. ''Ôi, khỉ thật'', anh lầm bầm và ngoảnh lại, đoạn bước nhanh tới chỗ cô đứng. “Đừng lo”, anh nắm lấy vai cô. “Như anh hứa, anh sẽ không làm phiền em nữa. Nhưng anh muốn có một kỷ niệm cuối cùng trước khi từ biệt”.
“Kỷ niệm gì?”, cô hỏi, giọng run rẩy trước sự đụng chạm của anh.
“Kỷ niệm này”, Jon nói với giọng khản đặc, rồi hôn cô. Nụ hôn tưởng như là điều duy nhất có trong đầu anh kể từ giây phút cô chạy ra khỏi nhà anh. Nụ hôn mải miết, nóng bỏng và chậm rãi đến mức không thể chịu đựng được. Lúc anh rời môi ra, máu như dồn hết lên tai Maryellen.
Cô gái cố gắng kiềm chế bản thân để không đồng lõa với anh. Nhưng khi anh buông cô ra thì cô lảo đảo lùi lại hai bước và thở hổn hển. Theo bản năng, cô đưa tay lên sờ vào cổ.
Jon lẩm nhẩm điều gì đó mà cô nghe không rõ, và bỏ đi, lần này Maryellen hiểu như thế là tốt. Đôi chân không còn đứng vững được nữa, cô thấy mình sắp sửa khóc. Cố gắng đi đến chỗ ấm cà-phê, cô rót cho mình một cốc và kính ngạc vì tay mình quá run.
Jon đã hôn cô bởi muốn cô phải nhớ đến anh, nhớ cái đêm họ đã trao thân cho nhau. m mưu của anh rất có hiệu quả. Maryellen nhắm mắt, hồi tưởng cảnh hai người làm tình, thật chậm rãi và quyến rũ. Cô nhớ anh đã vuốt ve mình như thế nào, nhớ sự mạnh mẽ đàn ông, nhớ bàn tay nóng hổi mà anh dùng để khám phá cơ thể cô, nhớ những ngón tay mơn trớn và nhớ cả chiếc lưỡi của anh nữa. Cảm xúc về đêm ân ái của họ tái hiện trong cô, rõ ràng đến từng chi tiết.
Cô khó lòng phủ nhận được là mình thèm muốn anh ghê gớm.
Maryellen không định làm tổn thương Jon, nhưng thực tế cô đã hành động như vậy. Đồng thời, cô cũng tư làm tổn thương mình. Jon không hiểu vì sao cô từ chối anh và sẽ chẳng bao giờ hiểu. Cô xua đuổi anh vì một lý do đã được chôn chặt từ lâu trong tim.
Cô đã từng sa chân lỡ bước trên con đường tình cảm, những lằn sẹo vẫn còn đó. Đôi khi những vết thương lòng còn khó hàn gắn hơn cả những vết thương trên da thật, thậm chí chẳng bao giờ có thể hàn gắn được.
Sáng ngày thứ bảy, khi Zach thức dậy thì những bóng đèn trên cây thông Nô-en đang toả sáng khắp phòng khách.
“Chào bố”. Eddie lên tiếng khi Zach xuất hiện vừa đi vào bếp vừa ngáp. Con trai anh ngồi ngay giữa những ánh đèn, nó đang sắp xếp mọi thứ lại cho ngăn nắp và sử dụng những dải băng để trang trí cho lưng ghế sô-pha. “Con định làm gì với những thứ ấy?”, Zach hỏi. Rosie muốn chăng những bóng đèn Nô-en ngoài hiên, nhưng Zach luôn cho rằng việc đó là rầy rà phiền phức. Anh nhìn đồng hồ và thấy đã gần bảy giờ sáng. Giờ này chắc Rosie đã thức.
“Mẹ mang chúng ra đây mà”. Eddie giải thích và cắm phích vào ổ điện. Những bóng điện bật sáng làm Zach chói cả mắt.
Anh đoán rằng Rosie muốn anh treo những dây đèn vào buổi sáng hôm nay. Tuyệt, điều đó thật là tuyệt. Chắc là cô ta định đề cập đến chuyện này với anh từ trước, nhưng mấy hôm nay họ chẳng hòa thuận với nhau cho lắm. Họ đã xích mích với nhau suốt Lễ Tạ ơn, và chiến tranh đe doạ sẽ diễn ra cả trong những ngày Giáng sinh. Tuy nhiên, họ cũng đã chịu đựng nhau được đến nay mà chưa để xảy ra trận cãi cọ ầm ĩ nào, có lẽ bởi Rossie mất gần như hết buổi chiều trong bếp với cô em gái nên không còn thời gian cằn nhằn anh nữa.
“Mẹ đâu?”, anh bực bội hỏi.
“Mẹ đi rồi”.
“Đi rồi à?”. Zach xem lại đồng hồ. “Bây giờ còn đi đâu nữa?”.
“Dự hội chợ bán hàng từ thiện Giáng sinh ở trường trung học”.
“Mẹ con làm gì ở đó hả?”.
Eddie nhún vai. ''Mẹ không nói với con. Chúng ta đến nhà hàng McDonald ăn sáng bố nhé? Con chán cái món Pop-Tarts lắm rồi”.
Zach nhìn con trai. Thằng bé chín tuổi này đã thật sự tin là chỉ có một bữa ngoài quán mới có thể thay thế được món Pop Tarts của nó. Rosie thật thiếu trách nhiệm làm vợ làm mẹ, đến nỗi mấy đứa con của họ chẳng còn hiểu được rằng hầu hết các gia đình cần phải sum họp với nhau quanh bàn ăn vào mỗi bữa cơm gia đình.
“Bố?”. Eddie thình lình hét lên, cắt ngang suy nghĩ của Zach. “Bố nhìn kìa!” nó chỉ ti-vi, “con muốn có cái kia vào lễ Giáng sinh”.
Zach nhìn lên màn hình ti-vi và thấy một chiếc xe quỷ có điều khiển từ xa đang đẩy đi đẩy lại trên một mô đất lớn bẩn thỉu và gầm rú đến điếc tái.
“Mẹ đồng ý mua nó cho con đấy”.
“Mẹ nói thế à?”. Zach muốn bàn với Rosie về điều đó. Anh không hề muốn tiêu hơn hai trăm đô la cho một thằng bé với thứ đồ chơi ngu ngốc ấy. Anh đi đi lại lại trong bếp và nhận ra rằng chưa có ai hâm nóng cà phê, vợ anh chỉ để lại một lời nhắn cộc lốc bên cạnh chiếc ấm điện ngắt tự động.
Làm việc ở hội chợ bán hàng từ thiện cho đến bốn giờ. Nhớ treo trùm đèn ra bên ngoài, được không? Allison đi dự bữa tiệc trại và cần đón lúc về. Nếu tiện thì anh mua một cây thông Nô_en nhé? Hẹn gặp lại sau. Roise.
Vợ anh đã quên đề cập đến chuyện cô đang làm ở hội chợ bán hàng từ thiện. Thế là có thể đoán được rồi. Nhưng anh hi vọng rằng thế nào vợ chồng anh cũng phải có được một ngày bên nhau mà không có những chuyện cãi cọ về sự ràng buộc hay nghĩa vụ. Việc mua cây thông Nô-en cũng là sự kiện của cả nhà từ trước tới nay, đến lúc đó họ sẽ ngồi với nhau và ai cũng phải nói một lời. Trang trí cây thông là việc khá vui vẻ có cả âm nhạc làm nền và bỏng ngô nổ lách tách, lại còn cả rượu táo uống nóng nữa. Những ngày này mà mới đi mua cây thông và tỉa tót cho nó thì thật là một ý nghĩ quá muộn, là một sự ngớ ngẩn dở hơi rất hợp với tài sắp xếp lịch làm việc lúc nào cũng bị quá tải của Rosie.
“Chúng ta đi ăn sáng ở McDonald bố nhé?”. Eddie hỏi lần nữa. Zach chẳng mảy may ừ hử.
“Bố?”.
“Được”, anh nói, và vẫn nhớ rằng trong tủ lạnh chẳng còn tí sữa hay tí rau nào. Rosie đã quên bẵng trách nhiệm của mình, và chỉ nhớ để lại cho chồng một danh sách các công việc cần làm.
Cả buổi sáng Zach cau có vì thái độ thờ ơ với gia đình của Rosie. Bên tai anh vang lên câu chuyện mà Janice Lamond kể về ngày thứ bảy đặc biệt cô dành cho con trai mình. Cô ấy đúng là một mẫu người mẹ lý tưởng luôn ưu tiên con cái.
Sau bữa sáng tại nhà hàng McDonald, Zach đón Allison ở chỗ bạn nó, và sau đó với sự trợ giúp của Eddie, anh giải quyết xong việc treo đèn Nô-en. “Hôm nay chúng ta sẽ mua cây thông chứ bố?”. Eddie hỏi khi Zach vẫn còn đứng trên thang gắn những chiếc đèn dọc theo hiên mái nhà. Anh nhìn xuống thằng con. Thằng bé ngước lên, lo lắng chờ câu trả lời của anh.
“Hỏi xem chị con có muốn đi không”. Zach bảo.
“Vâng ạ”. Eddie chạy bố vào nhà. Chưa đến mười lăm giây nó đã quay lại. ''Allison bảo chị ấy sẽ đi nếu như bắt buộc phải đi. Chúng ta không cần chị ấy đi cùng bố nhỉ?''
“Bảo chị con là bố con mình cần chị ấy đi cùng”.
Eddie chằm chằm nhìn bô, khuôn mặt tỏ rõ sự không tin tưởng và sự băn khoăn. Zach không thể nhịn được cười. Anh áy náy nhận ra rằng từ sáng đến giờ anh mới nở nụ cười đầu tiên. Chẳng phải lỗi của bọn trẻ. Chính là bởi Rosie đã sẵn sàng dành cả ngày lễ với những người lạ hơn là gần gũi chồng con, Zach định bụng lúc Rosie về nhà, anh sẽ nói chuyện nghiêm túc với vợ.
Mua phải một cây thông Nô-en không ưng ý khiến một ngày vốn đầy bực tức nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn. Khi ba bố con về đến nhà, bọn trẻ đã đói mềm và chí chóe cãi nhau.
Zach đưa xe vào ga-ra thì thấy xe của Rosie đã ở đó.
“Chúng ta có cây thông rồi mẹ ơi”. Eddie vừa chạy vào bếp vừa thông báo.
“Chào em”, Zach lên tiếng, quyết tâm tỏ ra vui vẻ trước mặt bọn trẻ cho đến khi tìm được khoảnh khắc riêng chỉ có hai vợ chồng. “Hôm nay em thế nào?”.
Rosie ngồi trên ghế sô-pha và gác chân lên. ''Em mệt nhoài. Mọi việc ở nhà ra sao?''
“Tuyệt mẹ ạ”. Eddie nói. “Hai bố con đã treo đèn Nô-en, sau đó đi ăn sáng ở nhà hàng McDonald và dừng lại mua sữa ở cửa hàng bách hóa”.
“Anh có mua rau không?”. Rosie hỏi với cái nhìn nhẹ nhõm. “Chỉ có sữa và bánh mì”.
Lại một lần nữa Eddie trả lời. “Bố nghĩ chúng ta sẽ làm món súp cà chua và bánh xăng-uých pho mát nướng cho bữa trưa, thế nên chỉ cần mua như vậy”.
“Nghe chừng mấy bố con đã có một ngày vui vẻ đấy”.
“Tối nay chúng ta có trang trí cho cây thông không?”. Allison hỏi, vẻ mặt chán chường.
“Chắc chắn là có chứ”. Zach trả lời
“Không phải là tối nay, anh yêu ạ”. Rosie phản đối ngay lập tức.
Allison lầm lì nhìn hết bố đến mẹ.
“Hôm nay em đã đứng suốt chín tiếng đồng hồ”. Rosie nói. “Và không muốn làm mình mệt mỏi hơn bằng việc trang trí một cây thông? Chúng ta sẽ tiến hành việc đó vào ngày mai, sau khi đi lễ ở nhà thờ về”.
"Không được''. Allison càu nhàu. "Câu lạc bộ tiếng pháp của con có hoạt động ngoại khóa bán đồ nướng ở triển lãm mà, mẹ không nhớ à?''.
“Thôi được rồi”. Rosie lấy tay dụi mắt. “Mẹ không phải hỗ trợ gì, đúng không?”.
“Vâng mẹ...”. Giọng cô con gái nghe rất ấm ức, như thế muốn cãi nhau.
“Thôi được thôi được rồi”. Rosie kêu lên.
“Vậy bữa tối thế nào nhỉ?”. Zach hỏi.
Tuần này họ đã ăn bánh pizza một bữa rối. Và một bữa KFC. Zach nhận ra rằng dạo gần đây anh cực kỳ bận rộn, nhưng anh vẫn muốn một tuần ít nhất phải có một bữa cả gia đình sum họp bên nhau quanh bàn ăn tối.
"Ai muốn ăn gì nào?". Rosie hỏi.
“Con ăn pizza”, Eddie kêu to.
“Con không đói”. Allison nhất định không muốn ăn.
Zach nhăn mặt.
“Em cho rằng anh muốn ăn bánh mì thịt và khoai tây nghiền đúng không?”. Rosie nói to đủ cho Zach nghe thấy.
“Được đấy”, anh nói và thêm, “chỉ một lần thôi”.
Allison lại hỏi. ''Tóm lại là chúng ta có trang trí cây thông không ạ?'', và lăn quay ra ghế sô-pha bên cạnh mẹ.
“Hiển nhiên là không rồi”. Zach nói
“Thế thì tuỳ”. Hai mẹ con cùng cất tiếng, lại một lần nữa họ đồng thanh. Allison đứng dậy và đi nhanh ra hành lang. “Bố mẹ cứ bàn bạc rồi quyết định xem muốn làm lúc nào, rồi bảo con một câu. Con đi về phòng đây”. Như thể đoán được sắp có cuộc chiến diễn ra, Eddie cũng biến luôn về phòng nó. Giữa hai vợ chồng chỉ còn lại một thoáng im lìm đáng sợ. ''Lẽ ra em phải bảo cho anh biết là em định đi vắng cả ngày chứ". Zach nói và thấy mình không thể kiềm chế nổi cơn tức giận.
“Em đã báo đấy thôi”. Rosie cãi lại.
“Bao giờ?”.
“Tối hôm thứ hai ấy, anh nhớ chưa?”.
"Nếu anh nhớ thì anh còn hỏi làm gì, đúng không?''.
Rosie đứng phắt dậy khỏi ghế sô-pha và bước về phòng bếp. ''Em không muốn cãi nhau về chuyện này nữa''.
“Tốt, bởi vì anh cũng không hề muốn cãi nhau. Nhưng anh chán lắm rồi, Rosie”.
“Anh chán cái gì mới được chứ?”, cô vợ hỏi chồng và nói thêm. ''Chúng ta không thể tiếp tục trò chuyện được''.
"Tất cả những gì anh muốn nói là anh không nhớ em đã báo đi vắng cả ngày khi nào''.
“Nhưng em đã bảo rồi”.
“Anh đã nghe thấy”. Zach nổi cáu. ''Lẽ ra em phải nhắc lại cho anh nhớ''.
“Tại sao, còn cớ gì mà em phải nghe anh phàn nàn về chuyện đó nhỉ?”. À, vậy ra là thế. Cô ta bảo anh là người hay phàn nàn. Cô ta đã chỉ tay về phía anh.
“Anh sẽ lên một danh mục những việc em phải làm”, Zach cầm bút và giấy lên, ''đầu tiên, chúng ta cần mua rau''.
“Anh đã đi cửa hàng bách hóa. Lẽ ra anh phải mua nhiều thứ hơn là sữa và bánh mì. Anh biết rõ rồi còn gì”.
“Anh phải làm việc bốn mươi tiếng một tuần”.
“Còn em thì không phải làm chắc?”, Rosie gào lên.
“Em hãy nhìn xung quanh đi và tự trả lời câu hỏi của em xem. Em bảo em làm việc, vậy chính xác là em đang làm cho ai hả? Không phải cho gia đình. Không phải cho anh. Càng không phải cho các con chúng ta. Một hội chợ bán hàng từ thiện đối với em quan trọng hơn ngày thứ bảy ở nhà với gia đình. Một buổi bán đồ nướng ở triển lãm đáng giá hơn việc trang trí cây thông Nô-en”.
Rosie ném cân thịt chá đông lạnh vào lò vi sóng. “Anh đừng tự nghĩ mình là người hi sinh thiệt thòi trong cuộc sống gia đình này, Zachary Cox ạ. Nếu anh nghĩ anh quá hoàn hảo, thì hãy bắt đầu làm việc ở đây để giúp người khác đi. Ai dám bảo trách nhiệm của em là phải mua rau? Có lẽ anh nghĩ thế bởi vì em không khép mình vào một việc làm công ăn lương từ năm giờ sáng đến năm giờ chiều, và anh cho rằng anh có thể kiểm soát thời gian của em. Anh phải hiểu là em cũng có cuộc sống riêng của mình chứ”.
“Đừng cãi nhau nữa!”. Eddie hét lên. “Đừng cãi nhau thêm làm gì”. Thằng bé đứng ngay cửa bếp, nước mắt vòng quanh, hai tay bịt chặt tai.
“Eddie, mẹ xin lỗi, rất xin lỗi con”. Rosie nấc lên, gần như nức nở. Cô cúi xuống ôm lấy con trai và ném một cái nhìn buộc tội về phía Zach. “Hãy xem anh đã làm gì đi!”.
“Anh ư?”, thật nực cười vì bây giờ mọi chuyện quay lại đổ hết lỗi lên đầu anh.
Zach đợi cho đến khi bữa tối xong xuôi - một xoong thớt được dồn vào nhau trong khoảng hai mươi phút, nhưng vẫn còn tiến bộ hơn những bữa trước trước khi tiến lại gần vợ, ''rõ ràng là chúng ta có nhiều vấn đề cần phải bàn bạc''. Anh bắt đầu khi cô chuẩn bị xem lại bộ phim “Buffy - hắc tinh của ma cà rồng”.
“Nhiều vấn đề”, cô nhắc lại. “Anh nói cứ như thể anh là luật sư luận tội không bằng ấy”.
“Đúng thế, anh là luật sư. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau kì nghỉ. Bọn trẻ đang bị tổn thương”.
“Em cũng thế, Zach”.
“Đúng ra bản thân anh cũng không vui vẻ gì khi phải thế này”. Zach bước ra khỏi phòng và đi về phòng ngủ. Cái ti-vi thứ hai được bật lên. Anh mở kênh Lịch sử và cố gắng tập trung xem một bộ phim tài liệu về Napoleon.
Một tiếng sau Rosie theo vào. “Anh có muốn nói chuyện cho ra nhẽ không?”.
Anh nhìn cô và thực sự thấy tranh cãi chẳng có ý nghĩa gì. ''Không một chút nào".
Cô im lặng một lúc. ''Em cũng nghĩ vậy. Hãy nhớ rằng em đã cố gắng, anh Zach. Em đã thực sự cố gắng. Nhưng anh thì không''.
Lẽ ra những cố gắng của cô phải dành cho gia đình, cho tổ ấm của mình chứ. Zach nghĩ vậy và tự nhủ không thể đầu hàng. Rosie là người có lỗi và anh không muốn bỏ cuộc cho đến khi cô nhận ra sai lầm của mình.