Ngày Mai Sẽ Càng Thích Em

Chương 6: Chương 6: Tôi đến đón cô




Editor: Méo

Khi Thư Trinh dậy trời đã tối, trong phòng một mảng đen kịt, sau rèm cửa mơ hồ có thể thấy ánh sáng lấp lánh.

Rèm cửa màu trắng bị gió thổi bay bay, mang đến cảm giác lạnh lẽo.

Đêm rồi sao?

Thư Trinh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, với lấy điện thoại trên đầu giường nhìn thoáng qua, đã là 10h đêm.

Cô ngủ từ hai giờ chiều đến giờ, tám tiếng trôi qua.

Ngủ lâu quá nên cả người đều khó chịu mệt mỏi, cô chống tay ngồi dậy một lát mới sững sờ nhận ra đây không phải nhà mình.

Mà là nhà Hoắc Trầm.

Cô thở dài, dụi mắt rồi ngồi trên giường một lúc để thích nghi với bóng tối, cô duỗi tay bật đèn trên đầu.

Ánh đèn màu cam ấm áp chiếu lên gương mặt của cô.

Môi mềm mũi cao, da thịt trắng nõn như ngọc, giống một con búp bê xinh đẹp.

Bụng cô khẽ kêu “ục ục.”

Đói bụng quá...

Trưa nay đến nhà Hoắc Trầm cô mới chỉ ăn một hộp Oden ở cửa hàng tiện lợi, cũng không ăn thêm gì nữa.

Thư Trinh đói bụng, định mua cơm hộp trên mạng.

Nhưng mà, bây giờ gọi cơm hộp, muộn như vậy lại thêm vận chuyển đến đây cũng phải 1 tiếng sau mới tới nơi.

Cô muốn ăn ngay bây giờ!

Nghĩ vậy, Thư Trinh nhấc chân xỏ dép, muốn xuống lầu xem có đồ để nấu hay không.

-

Mở cửa phòng, bên ngoài cũng không bật đèn, dường như Hoắc Trầm không có nhà.

Thư Trinh giơ tay ấn công tắc, đi xuống tầng quả nhiên không thấy Hoắc Trầm đâu.

Cô không cam lòng gọi hai tiếng, không nghe thấy trả lời, cuối cùng cũng phải kết luận: Hoắc Trầm không ở nhà.

Không biết đi đâu rồi.

Đói đến sắp ngất, Thư Trinh mới nhớ ra cửa hàng tiện lợi lúc trước. Cô nhanh nhẹn đeo giày, chuẩn bị ra cửa mua tạm gì đó để ăn.

Tiểu khu trồng cây xanh rất đẹp, ven đường trồng loại cây bốn mùa đều có thể sống, không khí khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.

Đèn đường không sáng lắm, mấy bồn hoa cũng để đèn nho nhỏ, giống như sao trên trời.

Thư Trinh mặc áo khoác, tay nhét trong túi, lắc lư đi trên đường.

Cô đi một lát mới phát hiện có gì đó không đúng.

Ban ngày cô theo Hoắc Trầm vào, giống như cái đuôi nhỏ không có đầu óc, cũng không chú ý xung quanh. Tiểu khu này rất lớn, ban nãy Thư Trinh đi một vòng phát hiện không ra được.

Thư Trinh: “...”

Lạc đường ở tiểu khu, loại chuyện này nói ra có bao nhiêu mất mặt chứ.

Thư Trinh không phục, lấy điện thoại mở bản đồ baidu, nghiêm túc tra đường.

Nhưng vì trời tối, tầm nhìn có giới hạn, cô đi theo bản đồ cả một lúc lâu cũng không ra được ngoài. Mấu chốt chính là, lúc này ngay cả nhà Hoắc Trầm ở đâu cô cũng không biết.

Thư Trinh quyết định thử lại lần nữa, cô lấy điện thoại nghe hướng dẫn giọng nói, đi tới đi lui bảy tám vòng cũng không có hiệu quả.

Đành tìm một cái ghế để nghỉ ngơi.

Ngẩng đầu nhìn sao trời lúc lâu, cô mới quyết định tìm viện trợ bên ngoài.

Gọi điện thoại nhờ em trai Hoắc Trầm giúp đỡ!!

-

Hoắc Trầm với mấy người Hứa Từ ở Vạn Tiên Lâu ăn uống no đủ xong, cậu có ý tốt đóng gói một phần cơm hải sản mang về cho Thư Trinh.

Kết quả, về nhà gặp phải tên đáng khinh ban ngày dẫn theo đám anh em tới, cố ý đứng chờ ở cửa hàng tiện lợi. Một đám người không đóng cúc áo, để lộ ngực không chút cố kỵ dáng người của mình, Hoắc Trầm nhìn mà đau mắt.

Một đám người ngậm thuốc lá, sương khói lượn lờ.

Người qua đường nhìn thấy đều vội tránh, sợ chọc phải lũ bệnh xà tinh này.

Hoắc Trầm không nghĩ tên đáng khinh này còn dám đến. Nhíu mày nhìn mấy tên cơ bắp đứng cạnh hắn, ghét bỏ trên mặt hiện rõ.

Ổi Tỏa có anh em nên can đảm hơn, cả người bành trướng, xoa eo đi xuống chỗ Hoắc Trầm.

“Làm sao?” Hoắc Trầm khẽ nhíu mày, vuốt tóc mái, giọng điệu không tốt nói: “Ban ngày dạy dỗ mày còn chưa đủ à?”

“Muốn đánh?”

Tên đáng khinh có anh em che chở, lá gan cũng lớn hơn, không quan tâm quát một tiếng: “Tới đây, tới đánh tao đi, không phải nói gặp tao một lần thì đánh một lần à?”

“Nói không biết giữ lời?”

“Đúng là thằng phế vật.”

“...”

Ổi Tỏa hưng phấn, lải nhải một mình giống như muốn dìm Hoắc Trầm xuống.

Hoắc Trầm nghe đến đau đầu, môi mỏng khẽ nhấp, đầu lưỡi áp vào răng, toàn thân như sắp nổi giận, khó chịu mà cắt lời Ôi Tỏa: “Mày còn định nói đến khi nào?”

Mắt hơi cụp xuống nhìn hộp cơm trong tay, thúc giục Ôi Tỏa nói: “Nhanh lên, tao còn phải mang cơm chiên hải sản về nhà.”

“Sắp nguội lạnh rồi.”

Ôi Tỏa tức giận đến sắp điên, con mẹ nó hắn bức xúc như vậy người đối diện coi như không thấy thì thôi, hắn còn chỉ nghĩ đến cơm chiên?

Con mẹ nó, hắn còn không bằng một hộp cơm chiên hải sản?

Còn nữa, Hoắc Trầm nói “sắp nguội” là có ý gì?

Chế nhạo hắn vui lắm đúng không?

Não Ôi Tỏa như sắp nổ, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Hoắc Trầm không đặt hắn vào mắt, càng cảm thấy như bị khiêu khích.

Tế bào hiếu chiến trong lòng Ôi Tỏa sôi trào, gọi anh em lên dạy dỗ Hoắc Trầm.

Hoắc Trầm thấy Ôi Tỏa rốt cuộc cũng chuẩn bị đánh nhau, lúc này duỗi tay xoa xoa lỗ tai, híp mắt xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc.

Hoắc Trầm nghiêng đầu, đưa hộp cơm cho Hứa Từ: “Cầm chắc, rớt một hạt cơm thì cậu rơi đầu.”

Hứa Từ: “...” Liên quan gì đến tôi chứ?

Hoắc Trầm hơi cụp mắt, bả vai vươn ra, trong mắt lạnh lẽo trào phúng. Cậu cong môi cười lạnh, chuẩn bị cho bọn Ôi Tỏa lĩnh hội kiến thức của cường giả chân chính.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Hoắc Trầm không để ý, ai ngờ điện thoại vẫn rung liên tục.

Hoắc Trầm thở dài, giơ tay thể hiện tư thế “Ngưng chiến”, lạnh lùng nói: “Đợi đã, nghe điện thoại.”

Không quan tâm đến phản ứng của Ôi Tỏa, Hoắc Trầm lấy điện thoại, nhìn người gọi tới khẽ nhíu mày, nhấn bắt máy.

-

Lúc Hoắc Trầm nghe điện, Thư Trinh có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, có người nói:

“Anh Trầm của chúng tao mới là đại ca ở nơi này!!”

“Chỗ này được anh Trầm bao!!”

“Chúng mày thì có cái gì?”

“...”

Hoắc Trầm hơi nhíu mày, đi sang một bên, giọng nói đè nén tức giận hỏi Thư Trinh: “Có việc gì?”

Thư Trinh cảm thấy mình thật sự rất thảm, yếu ớt nói, “Hoắc Trầm.”

“Tôi bị lạc đường.”

Vốn dĩ chỉ là một câu nói bình thường, không biết vì sao lại nghe giống như đang làm nũng.

Lúc gọi tên cậu, giống như con mèo nhỏ nhẹ nhàng kêu.

Mềm mại lại dính người.

Cũng tài thật.

Hoắc Trầm ngước mắt, nhìn bọn Giang Hải đang khiêu chiến bên kia, trong lòng cảm thấy bực bội. Đối với cảm xúc xa lạ này làm cậu mất kiên nhẫn, nói: “Cô bao nhiêu tuổi còn lạc đường? Đi nhiều thêm vài vòng là tìm được thôi.”

Thư Trinh càng cảm thấy chán nản: “Hoắc Trầm, cậu xem số bước của tôi trên wechat đi.” Dừng một chút, cô nói: “Nếu cậu còn chút tình người, không muốn thấy thi thể tôi do quá lao lực thì tới đón tôi đi.”

Hoắc Trầm nhìn điện thoại, mở wechat.

20000 bước...

Hoắc Trầm thấy đúng là đi quá xa rồi, một cô gái lẻ loi trong tiểu khu.

Có chút thảm.

Cậu mím môi sau đó trầm giọng nói: “Cô đợi một lát.”

“Tôi đến đón.”

Hỏi thêm: “Cô đang ở đâu?”

Hỏi xong mới nhận ra mình đang phí lời.

Quả nhiên, Thư Trinh ngửa đầu, nhìn bốn phía xung quanh, nghiêm túc nói: “Tôi đứng bên cạnh cái cây, trên đầu có trăng, cách vách là đều là biệt thự.”

Hoắc Trầm: “...” Mẹ nó, tiểu khu nào mà chẳng như vậy?

Hoắc Trầm cất điện thoại, đi tới đám người đang túm lấy nhau, giống như phân phó cho đàn em, nói: “Tôi đi đón người.”

Cậu ngước mắt nhìn Ôi Tỏa một cái: “Hẹn hôm khác?”

Ôi Tỏa kích động, phảng phất như bắt được điểm yếu của Hoắc Trầm, gân cổ kêu to: “Mày sợ!!”

“Mày muốn chạy chứ gì!!!”

“Đồ phế vật!!!”

Hoắc Trầm cảm thấy Ôi Tỏa này giống như một thằng ngốc đang nhảy nhót, thắng hắn ta cũng chẳng có thành tựu gì.

“Cmn tao nói đi đón người.”

Hoắc Trầm khẽ nhếch lông mày, hỏi lại hắn: “Mày nghe không hiểu tiếng người à?”

Hoắc Trầm không kiên nhẫn, di động hơi rung lên. Hắn mở ra xem, Thư Trinh gửi cho hắn một bức ảnh.

Thiếu nữ ngồi trên ghế dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt màu nâu trong sáng, tóc dài bay theo gió, đẹp như tinh linh màn đêm.

Hoắc Trầm: “...”

Chết tiệt...Bảo tôi đi đón cô, chụp xung quanh là được rồi?

Không hiểu chụp cái gì?

Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: <Có chuyện thì nói, chụp cái gì vậy?!>

Thư Trinh: “...” Quả nhiên thẳng nam đều không hiểu được con gái muốn tự sướng trong mọi trường hợp.

Thư Trinh run rẩy gõ chữ, chân bị muỗi cắn làm sưng lên. Cô bực mình gãi nó tạo thành mấy nốt màu đỏ.

Trinh Bảo:

Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: <Gửi định vị lại đây là được.>

Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: <Tối như mực, ai quan tâm cô trông như thế nào?>

Gửi xong câu này, ngón tay Hoắc Trầm kéo lên trên dừng lại ở bức ảnh Thư Trinh vừa chụp.

Môi đỏ khẽ nhếch, mi mắt cong cong, trên môi còn mang theo ý cười, đáy mắt như cất giấu ngôi sao.

Dừng một chút, Hoắc Trầm click mở, nhấn lưu.

Động tác liền mạch, chính cậu cũng không nhận ra vì sao mình lại làm vậy.

Hoắc Trầm không để ý, tức giận nói với Ôi Tỏa: “Nếu không mày đợi chút?”

“Tao đón người xong, quay lại đánh mày?”

Lúc đầu Ôi Tỏa nghe thấy câu đầu tiên của Hoắc Trầm khách khí, đến câu thứ hai giống như nghe sấm, thật là khó chịu.

Nói tiếng người được không?

Giống như hắn đang chờ được đánh.

Tuy rằng, sự thật không khác mấy.

Hoắc Trầm không có nhiều thời gian để ý đến bọn chúng, đi lên dùng tay đấm vào vai Ôi Tỏa. Dùng lực kéo hắn xuống, nhấc đầu gối đánh thật mạnh lên bụng, vẻ mặt vô cảm kéo hắn ta ra đường ném lên hàng rào.

Ôi Tỏa đau đến mức không động đậy được, trên trán đều là mồ hôi lạnh, cả người nằm lên hàng rào giống như vịt phơi nắng.

Hoắc Trầm hơi cúi người, khom lưng đến trước mặt Ôi Tỏa. Mặt cậu âm trầm cười nhạt một tiếng, bộ dạng cà lơ phất phơ, không chút sợ hãi, giọng nói như gió thoảng: “Mà thôi.”

“Không nên đợi thì hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.