Edit: Méo
Thư Trinh nhìn Hoắc Trầm hồi lâu, cảm thấy người này thật sự có bệnh. Sau đó đẩy cửa, liền mạch dứt khoát mà vào phòng.
Trong đầu Hoắc Trầm vẫn còn lưu lại ánh mắt ghét bỏ của Thư Trinh, một lúc sau, cậu đặt tay lên tường cố gắng đứng dậy.
Mới đứng được một nửa, cánh cửa phòng Thư Trinh lại mở ra khiến Hoắc Trầm giật mình, hai chân mềm nhũn, trượt xuống tường mà ngồi xuống.
Thư Trinh thò đầu ra nhìn Hoắc Trầm, một người đàn ông to lớn ngồi xổm, vẻ mặt nghiêm túc như là đang làm chuyện đại sự.
Tín hiệu wifi mà thôi, cần trịnh trọng như vậy.
Thư Trinh tròn mắt, đóng nhẹ cửa phòng, cô cũng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trầm.
Như hai cây nấm mới mọc sau cơn mưa.
Hai người phối hợp rất tự nhiên, giống như tình hàng xóm tốt đẹp hài hòa.
Thư Trinh chơi trò chơi trên điện thoại.
Hoắc Trầm đang chơi game, đến khi chết mới vội vàng hỏi: “Không phải cô muốn đi ngủ à?”
Thư Trinh thản nhiên trả lời: “Tóc chưa khô.”
Cô đang chuẩn bị đi ngủ nhưng phát hiện tóc vẫn còn ẩm, chỉ có thể chờ thêm một lát.
Hoắc Trầm khẽ híp mắt, nghiêng đầu nhìn Thư Trinh. Hai mắt cô chớp chớp, con ngươi màu nâu gần như trong suốt khiến người khác say mê. Mái tóc ẩm ướt, một vài giọt lăn xuống cổ chui vào vạt áo cô.
Hoắc Trầm không nhìn nữa, đại não không chịu nổi đột nhiên nói: “Tôi giúp cô thổi?”
Thư Trinh cầm điện thoại, khó hiểu nhìn cậu, hỏi lại: “Cậu định...Thổi như thế nào?”
Nghe cũng thật kì quái.
Thiếu niên híp mắt rồi nghiêng đầu nhìn cô. Cằm hắn hơi nâng lên có thể thấy một vòng xanh nhạt không cảm xúc trong mắt.
Hoắc Trầm giống như bị chập mạch, cậu cũng không hiểu hôm nay mình làm sao. Nhìn thấy tóc của Thư Trinh, cậu hơi cong miệng, khẽ thổi qua: “Thổi như vậy.”
Thư Trinh: “...” Có thể khó xử hơn nữa không?
Im lặng chớp mắt, Thư Trinh hơi mím môi, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn, nhưng vất vả cho cậu quá, vẫn nên thôi đi.”
Hoắc Trầm ngừng thổi, nhận ra hành động vừa rồi của cậu có bao nhiêu kì quặc, gật đầu, giả vờ bình tĩnh rồi trầm giọng nói: “Được, nghe cậu.”
Giống như còn chưa hết giận, nói thêm một câu: “Quên đi.”
Thư Trinh: “...” Sao giống cô đang cô phụ tấm lòng của hắn vậy?
Thư Trinh không tự hỏi vấn đề này nữa, miễn cho bản thân nghĩ quá nhiều nên cô cúi xuống chơi game một cách nghiêm túc
Một lúc sau, bên cạnh đột nhiên có thêm một cái đầu, hai người cách nhau khá gần, hơi thở nóng rực của thiếu niên phả vào cổ. Thư Trinh cảm thấy hơi ngứa, duỗi tay gãi gãi, vành tai trong suốt cũng phiếm hồng.
Hoắc Trầm khẽ nhướn mày, nhìn màn hình di động Thư Trinh một lát, hỏi cô: “Cô đang chơi cái gì?”
Thư Trinh ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin nhìn Hoắc Trầm, trả lời cậu: “Sudoku.”
Im lặng một lát, cô hỏi: “Chưa từng chơi sao?”
Hoắc Trầm lắc đầu thản nhiên nói: “Chưa.”
Thư Trinh hứng thú vỗ nhẹ chân, nói: “Rất hay! Cậu muốn thử không?”
“Cái này rất có ích cho trí tuệ.”
Hoắc Trầm hơi nhíu mày, nhìn Thư Trinh hỏi: “Nếu tôi nạp một trăm ngàn liệu có thể được hạng nhất không?”
Thư Trinh: “...”
Trầm mặc hồi lâu, cô tức giận nói: “Đại gia! Đây cũng không phải trò nạp kim cương!”
Hoắc Trầm khó hiểu, cao giọng hỏi cô: “Không thể à?”
Người này cho rằng đây là một trò chơi vô bổ, kết luận: “Vậy thì chơi cái gì?”
Thư Trinh tròn xoe mắt, nghĩ cách để giải thích sự tinh túy của trò chơi này cho Hoắc Trầm.
“Đây là game một người chơi!”
“Dựa vào trí tuệ!”
Hoắc Trầm hơi ngả người, đầu để lên vách tường, bảo trì một khoảng cách ngắn với người đang kích động là Thư Trinh. Ngón tay thon dài tùy ý đặt xuống, bộ dạng lười nhác như cũ: “Đây là game chỉ một người chơi.”
Thư Trinh dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng lên nói: “Đúng vậy!”
“Vậy thì.” Hoắc Trầm cười đến run rẩy, giống như đang nhìn một đứa ngốc, hỏi cô, “Tại sao cô lại muốn ngồi đây bắt wifi với tôi?”
Thư Trinh ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, “Ha ha.” Cười gượng nói: “Tôi phản xạ theo điều kiện thôi, nơi nào wifi mạnh thì tôi ngồi ở đó.” Dừng một chút, Thư Trinh đứng dậy, làn váy quẹt vào cánh tay Hoắc Trầm. Vải mềm ngoài ý muốn chạm vào da thịt khiến cậu hơi ngứa ngáy, không tự giác rụt tay lại bảo trì một khoảng cách với cô.
Thư Trinh không chú ý đến hành động này, nói lời tạm biệt với Hoắc Trầm: “Tôi về phòng đây, cậu cứ tiếp tục.”
Hoắc Trầm vẫy tay, cảm giác chân đã không còn là của mình. Cậu không có ý giữ lại, thúc giục cô: “Đi nhanh lên.”
Thư Trinh về phòng trước, nhìn Hoắc Trầm ngồi xổm trên mặt đất, không nói gì đi vào phòng.
Hoắc Trầm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lần thứ hai Hoắc Trầm đứng dậy, cửa phòng Thư Trinh lại mở.
Hoắc Trầm: “...”
Chết tiệt...Cô có việc gì sao?
Hoắc Trầm nhịn, nghiêng đầu nhìn qua.
Thư Trinh lúc này chỉ để lộ cái đầu nhỏ, khóe miệng cong cong, cười rất ngọt ngào.
Một bàn tay nhỏ bé duỗi ra, từ khe cửa đưa cho Hoắc Trầm một tấm đệm nhỏ.
Tấm đệm có hình SpongeBob hình vuông nhỏ màu vàng, ngón tay thon nhỏ cầm lấy nó. Trên móng tay sơn màu hồng nhạt, càng khiến bàn tay thêm trắng nõn.
Cổ tay thon thả, giống như có thể bẻ gãy.
Hoắc Trầm khóe mặt giật giật, giơ tay nhận lấy cái đệm kia, cổ họng không tự giác mà nuốt xuống.
“Anh trai à, thật ra cậu không phải ngồi xổm đâu, lấy một miếng đệm lót xuống sẽ thoải mái hơn nhiều.” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Nếu không sẽ bị tê chân.”
Hoắc Trầm: “...” Nghĩ ông đây không biết à?
Thì ra còn có thể ngồi, ha ha ha...
-
Hoắc Trầm đành cảm ơn nhận lấy tấm đệm kia, giống như bản thân vừa mở ra một thế giới mới.
Ngồi trên đệm còn rất thoải mái.
Ngay cả chơi game cũng dễ thắng hơn.
Hoắc Trầm duỗi chân, nghiêng người dựa vào vách tường. Ngồi trước cửa phòng Thư Trinh chơi game cả buổi chiều.
Trời dần tối, cậu nhận được tin nhắn từ mấy người bạn, nói chiều nay cùng nhau ăn cơm.
Hoắc Trầm khẽ híp mắt, nhìn cửa phòng Thư Trinh đóng chặt mới chậm rãi cầm đệm lên, xách theo nó vào phòng.
Phòng cậu rất lớn, tùy tiện ném tấm đệm lên sofa, sau đó vào toilet tắm rửa.
Chờ cậu thay đồ xong chuẩn bị ra cửa, quét đến tấm đệm màu vàng bọt biển nằm xiêu vẹo trên sofa, khẽ nhăn mày, đi qua chỉnh nó thẳng lại.
Lại vỗ vỗ, giống như làm nó nghe lời.
Làm xong việc Hoắc Trầm mới thỏa mãn mà ra ngoài với chiếc điện thoại.
-
Sau khi Thư Trinh trở về phòng, cô ngồi trên cửa sổ phơi tóc cho khô mới trở lại giường, ngủ một giấc an ổn.
Dường như nhớ tới cái gì, Thư Trinh lấy laptop từ trong vali ra, đăng nhập Tấn Giang sau một thời gian dài không vào.
Cô làm một tác giả viết truyện, ngày thường rảnh rỗi thường viết một vài đoản văn nhỏ khiến bản thân vui vẻ.
Nhấp vào cột để xem, cô nhận ra mười mấy hố còn chưa lấp.
Thư Trinh cũng không cảm thấy áy náy, những thứ cô viết không phổ biến nên không có nhiều người đọc, số view cũng không tăng lên chút nào.
Trong lòng cuối cùng cũng xấu hổ sau khi nhìn thấy những tin nhắn từ một fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô.
Đẹp trai ngây thơ: Đại đại, hôm nay có chương mới không?
Đẹp trai ngây thơ: Đại đại, tuần này có chương mới không?
Đẹp trai ngây thơ: Đại đại, tháng này có chương mới không?
Đẹp trai ngây thơ: Đại đại, năm nay có chương mới không?
Đẹp trai ngây thơ: Đại đại, ông nội hỏi tôi cô ra chương mới chưa?
Đẹp trai ngây thơ: Khẩn cấp!!
...
Một hàng dài tin nhắn, tất cả đều đến từ người có tên là <Đẹp trai ngây thơ>
Trái tim của Thư Trinh run rẩy, đúng là nghiệt duyên, nghiệt nợ mà.
Bởi vì <Đẹp trai ngây thơ> nhắn rất nhiều, miễn cưỡng kích hoạt lại một chút đạo đức của Thư Trinh, cô ngồi khoanh chân, bắt đầu gõ chữ.
Thư Trinh đang viết một truyện tên <Lạc Lối>, nữ chủ là một võ hiệp, bởi vì ân oán của cha mẹ mà cả gia tộc bị sát hại, chỉ còn nữ chủ một mình sống sót. May mắn nàng nhặt được một quyển võ công bí tịch, ở trong sơn động khổ tu ba năm. Rốt cuộc đại đạo thành công, trở lại võ lâm, chính tay đâm chết kẻ thù báo thù cho cha mẹ.
Kết quả, kẻ thù chết trong nháy mắt, một tiếng sét đánh xuống, nữ chủ hồn bay phách tán.
Chuyện xưa kết thúc tại đây.
Hóa ra, kẻ thù mới là cha mẹ thân sinh của nữ chủ, mà cả gia tộc bị giết hại lại là kẻ thù.
Toàn văn không có tình cảm, <Đẹp trai ngây thơ> đang chờ ngoại truyện, chủ yếu hắn muốn xem nữ chủ làm sao sống sót được trong sơn động ba năm trời.
Thư Trinh biết hắn muốn cái gì, dứt khoát viết cho hắn một ngoại truyện về mỹ thực.
Viết xong 3000 từ, Thư Trinh cảm thấy tinh lực cạn kiệt, tế bào não đã chết một tảng lớn, quyết tâm đi ngủ một giấc.
-
Mấy người Hứa Từ thấy Hoắc Trầm lúc cậu đang cầm điện thoại, khóe môi hơi cong, rõ ràng là đang cười.
Hứa Từ mờ mịt, cười hì hì đi lên: “Anh Trầm, cười cái gì vậy?”
Hoắc Trầm đút điện thoại vào túi quần, nói: “Không có gì.”
Dừng lại hỏi tiếp: “Tối nay ăn gì?”
“Nhà hàng Vạn Tiên thì sao?”
Hứa Từ: “...”
Giang Hải kích động khoa chân múa tay: “Nhà hàng Vạn Tiên!! Chính là nơi có những loại hải sản mới nhất thế giới, đặc biệt vận chuyển từ Nhật Bản sang, một món là hơn một ngàn kia sao!!”
Hoắc Trầm không để ý gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Chính là nơi đó.”
Có lẽ là vì Thư Trinh đến ở nên Phương Thư có lòng tốt đột xuất, trong lúc cậu đang chơi game đã chuyển cho cậu tiền tiêu vặt trong ba tháng.
Cũng không biết Thư Trinh có thích ăn hải sản hay không, có thể bị dị ứng không nữa. Đợi lát nữa hỏi lại cho rõ ràng rồi đóng gói mang về nhà.
Hứa Từ kinh hỉ xong phục hồi tinh thần, nói thêm một câu: “Anh Trầm, vì sao vậy?”
“Đột nhiên yêu thương chúng ta.”
“Đột nhiên thấy tôi đẹp trai sao?”
Hoắc Trầm ghét bỏ nhìn cậu ta một cái, ấn tay lên trán hắn nói: “Ngu ngốc.”
“Đi thôi.”
Như nhớ đến cái gì vui vẻ, Hoắc Trầm cong môi cười một cái, nói: “Ông đây thích Đại Đại, hôm nay Đại Đại cập nhật.”
“Thật mẹ nó vui vẻ giống như ăn tết.”
Hứa Từ: “?”