Cha hắn đến rất đúng lúc.
Tạ Kha dùng ngón tay mình tạo ra động tĩnh nho nhỏ, Trọng Dương đạo nhân nổi giận lôi đình mặc kệ hai đệ tử muốn ngăn mình lại, bước nhanh về phía trước. Nghe được tiếng động, y liếc mắt liền thấy Tạ Kha cả người đầy máu.
Mắt y như nứt ra: “Tiểu Kha!”
Khuôn mặt Tạ Kha tái mét, thậm chí không thể nở nụ cười tái nhợt ngày thường, hắn hét lên:“ Cha!”
Trọng Dương đạo nhân nhanh chóng cầm máu cho hắn, ánh mắt y như hận không thể đem Thẩm Vân Cố xé thành trăm ngàn mảnh: “Lại là Thẩm Vân Cố!?”
Tạ Kha im lặng không nói, lửa giận trong lòng đã biến thành sát ý lạnh lẽo.
Hôm nay hắn nhục nhã bao nhiêu, ngày sau nhất định sẽ hoàn trả gấp bội.
Trọng Dương đạo nhân nhìn bộ dáng cúi đầu im lặng của con mình, chỉ cảm thấy hắn chịu rất nhiều thiệt thòi. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, hướng vào sâu trong sơn cốc, quát: “Thẩm Vân Cố! Thằng nhãi ranh! Ngươi cút ra đây cho ta!”
Hai tiểu đệ tử trông coi vực Tư Vô đã sắp bị dồn đến đường cùng. Nhìn người bên cạnh vẫn chưa đi gọi chưởng môn, hắn khẩn thiết ngăn Trọng Dương đạo nhân lại: “Trưởng lão trưởng lão xin ngài bớt giận, hiện tại trị thương cho Tạ sư huynh quan trọng hơn.”
“Tránh ra!”
Hai mắt Trọng Dương đạo nhân sắp phun ra lửa tới nơi, một tay đẩy mạnh tên đệ tử kia ra. Hắn bước lên con đường nhỏ dẫn vào vực Tư Vô, vừa đi vừa hét lớn: “Thẩm Vân Cố ngươi cút ra đây cho ta!”
Hắn đi được một nửa liền dừng lại.
Bởi Thẩm Vân Cố đã tự mình bước ra ngoài.
Ngọc quan tuyết y, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh trăng sáng.
Y nhìn Trọng Dương đạo nhân, nói: “Trưởng lão tìm ta có chuyện gì?”
“Ngươi còn hỏi ta tìm ngươi có chuyện gì?” Trọng Dương nghĩ đến việc con mình bị hành hạ thành như vậy liền tức sôi máu!
Thẩm Vân Cố trước giờ, dù lạnh nhạt thờ ơ với tất cả mọi người trong môn phái, nhưng ít ra cũng rất khách sáo, lễ phép.
Chỉ có đứa con này của hắn - Tạ Kha, giống như kiếp trước thiếu nợ y cái gì vậy. Hắn cũng chẳng thể ở cạnh nó mọi lúc mọi nơi.
Ba tháng trước đi du ngoạn trở về, y suýt chút nữa giết chết con trai hắn.
Trọng Dương đạo nhân đưa tay vung mạnh về phía mặt của Thẩm Vân Cố.
Chát một tiếng, thanh âm rõ ràng.
Thẩm Vân Cố đứng im cho hắn đánh, rũ mắt nội liễm, biểu tình như ngày thường—- tính tình cử chỉ lãnh đạm nhưng giáo dưỡng cực tốt, không cãi lời tiền bối.
Trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một mảng đỏ bừng, nhưng Thẩm Vân Cố không nói gì.
Trọng Dương cảm thấy một cái tát vẫn chưa xả được cục tức trong lòng.
Lần này, chưởng môn đã đến.
Xích Dương đạo nhân trong mắt chỉ thấy đệ tử bảo bối của mình, căn bản không thèm ngó qua Tạ Kha mình đầy thương tích bên cạnh. Thấy trên mặt y có vết đỏ, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Trọng Dương! Ngươi đã làm gì!?”
Trọng Dương đạo nhân thấy Xích Dương đã tới, lửa giận trong người lập tức bùng nổ: “Ta làm gì? Sao ngươi không hỏi đồ đệ bảo bối của ngươi đã làm gì!??”
Xích Dương đạo nhân lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Tạ Kha.
Tạ Kha sắc mặt trắng bệch, tay chân đều là máu, im lặng nhìn chưởng môn không nói lời nào.
Nhưng cũng chính bởi vì không nói lời nào, làm Xích Dương đạo nhân thoáng qua một tia chột dạ.
Xích Dương đạo nhân đối mặt với Thẩm Vân Cố: “Ngươi đã làm gì Tạ Kha?”
Đôi mắt Thẩm Vân Cố khẽ nhúc nhích, quay sang phía Tạ Kha, nhìn vào con mắt tràn đầy sát khí của hắn, sau đó lại nhanh chóng rời đi. Y nhàn nhạt nói: “Không có gì, vừa nãy chỉ muốn giết hắn thôi.”
Xích Dương:......
Tạ Kha: Ồ.
Tạ Kha không bất ngờ chút nào, Thẩm Vân Cố ở trong lòng hắn đã là tên tâm thần giai đoạn cuối.
Là tên thần kinh mà hắn ghét nhất sau khi trọng sinh.
Trọng Dương đạo nhân nổi giận lôi đình: “Lời này mà ngươi cũng dám nói!? Ngươi hãm hại đồng môn còn tỏ ra hợp tình hợp lý như vậy! Hôm nay ta sẽ giết ngươi để thanh lọc môn phái!”
Xích Dương đạo nhân cũng không biết nói gì, nhưng hắn không thể nhìn đồ đệ của mình bị đánh chết được.
Hơn nữa, với những hiểu biết của hắn về Thẩm Vân Cố, nếu Thẩm Vân Cố thật sự muốn giết Tạ Kha, Tạ Kha bây giờ không thể nào còn sống.
Sau khi nhìn Trọng Dương đạo nhân đánh mấy quyền xả giận, Xích Dương vội tiến lên trấn an sư đệ của hắn: “Đủ rồi, hắn cũng bị ngươi đánh ra máu luôn rồi. Việc hôm nay ta sẽ cho ngươi và Tạ Kha một lời giải thích rõ ràng.”
Trọng Dương tin hắn chết liền, Xích Dương bênh vực người mình, bao che khuyết điểm, sao hắn không thể không biết: “Giải thích cái gì! Hôm nay hắn không chết, ngày mai con trai ta sẽ bị hắn đánh chết!”
Xích Dương đạo nhân bối rối: “Ngươi cũng không thể đánh chết hắn như vậy. Ngươi cũng hiểu Thẩm Vân Cố, nếu hắn thật sự muốn giết Tạ Kha, Tạ Kha bây giờ sao có thể còn sống. Được rồi đừng giận nữa, mau đưa Tạ Kha về dưỡng thương đi. Ta nhất định sẽ hỏi rõ ràng, cho ngươi một câu trả lời.”
Thẩm Vân Cố vẫn bị đánh thêm mấy cái nữa, cuối cùng giằng co thật lâu, Trọng Dương đạo nhân mới hùng hùng hổ hổ không cam tâm dẫn Tạ Kha đi mất.
Sau khi tất cả mọi người đã đi hết, sắc mặt Xích Dương đạo nhân lập tức thay đổi, lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn nhìn đệ tử bảo bối bị đánh đến mặt mũi bầm dập trước mặt, tức giận đến mức không thốt lên lời: “Trong vòng một ngày, nào là phóng hỏa thiêu cháy bài thi, giờ lại là hãm hại đồng môn. Thẩm Vân Cố, ngươi không sợ ta đuổi ngươi ra khỏi Xích Dương cung sao?”
Nếu hôm nay y thật sự giết Tạ Kha, thân là chưởng môn, hắn vẫn sẽ tự tay đâm nghiệt đồ, thanh lý môn hộ.
Nghĩ đến kết cục này, Xích Dương đạo nhân tức giận đến mức hai tay run rẩy.
Thẩm Vân Cố không nói gì. Ánh mắt y nhàn nhạt nhìn về phía bột phấn nát rơi đầy đất— lúc ấy hắn dùng một ngón tay nghiền nát bông hoa trắng, rơi xuống mặt Tạ Kha.
Cảm xúc có chút khó hiểu.
Nói cách khác, cảm xúc của y khi nhìn thấy Tạ Kha lúc nào cũng khó hiểu.
Chán ghét, kháng cự, bài xích.
Trong mắt y, trên đời này có rất nhiều người ngu xuẩn, chỉ có mình tên ngu xuẩn Tạ Kha dù có làm gì cũng khiến y không chịu đựng được.
“Vẫn vì lí do kia à?”
Xích Dương trầm giọng nói.
Rất lâu trước kia, hắn đã chú ý đến, thái độ của Thẩm Vân Cố đối với Tạ Kha có chút khác biệt—- chính là cái loại chán ghét và trào phúng không thèm che giấu.
Thẩm Vân Cố trước nay vẫn là nhân vật phong vân nhất Xích Dương cung, danh chấn một thời.
Ác ý của y trước giờ đều chỉ nhắm vào Tạ Kha.
Vì thế có một ngày, khi Thẩm Vân Cố đang viết trận pháp trong điện, hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi và Tạ Kha có chuyện gì vậy?”
Lúc đó trong tay Thẩm Vân Cố vẫn còn cầm bút, tư thái phong nhã, tuy khuôn mặt lạnh lùng quá mức, nhưng vẫn quy củ như thường. Thẩm Vân Cố khẽ dừng lại, sau đó nhẹ giọng trả lời: “Sư tôn, ta không có kiên nhẫn với Tạ Kha. Chỉ cần hắn không xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ không làm gì hắn. Xét cho cùng, ta không thích gương mặt hắn.”
Bây giờ Xích Dương đạo nhân nhớ lại những lời đó, liền nói: “Vẫn là bởi vì khuôn mặt của Tạ Kha?”
Khóe môi Thẩm Vân Cố kéo lên một nụ cười lãnh đạm: “Có lẽ vậy”
“Sư tôn, bảo hắn lần sau đừng xuất hiện trước mặt ta”
Đôi mắt lạnh lẽo của y dưới ánh trăng hiện ra vào phần tàn nhẫn, y nói từng chữ một: “Ta bây giờ, vừa nhìn thấy hắn, ta liền muốn giết hắn.”
Giết hắn.
Sát ý không ngừng, loại cảm xúc này giống như dung nham dưới lớp băng, y khống chế cho chúng không lao ra. Một ngày kia nếu không khống chế được sát ý, y cũng không biết, Tạ Kha sẽ chết trước hay chính mình sẽ chết trước.
Xích Dương đạo nhân tức giận đến mức không nói ra lời: “Gây chuyện vô cớ!”
Thẩm Vân Cố cúi đầu, vẻ mặt mờ mịt, như khiến người ta không nhìn ra đâu là thật, đâu là giả.
Xích Dương đạo nhân tiếp tục nói rất nhiều, nhưng y nghe không lọt.
Tại sao một kiếm cuối cùng đột ngột đổi hướng, không đâm vào mặt Tạ Kha, chỉ hướng về đóa hoa bên cạnh.
Có lẽ là do đôi mắt ngu xuẩn đó.
Giống như đã từng quen biết.
Không đành lòng.
Hoặc là.... Không dám xuống tay.