Tạ Kha đã lâu không ở chung với Thẩm Vân Cố từ lần cuối cùng xấu mặt kia.
Một đệ tử đưa hai người họ đến vực Tư Vô.
Bây giờ đã là ban đêm.
Phía trước vực Tư Vô là một sơn cốc, một con đường chỉ đủ cho một người đi qua lặng yên uốn lượn chảy về phía đêm tối.
Đệ tử đưa bọn họ đến là môn hạ của chưởng môn, xưa nay luôn kính trọng vị đại sư huynh Thẩm Vân Cố này.
Hắn nói với y:“ Đại sư huynh, ta đưa huynh đến đây thôi vậy. Huynh cũng đừng quá lo lắng, chưởng môn tức giận lắm mới nói vậy, sẽ không để huynh ở đây lâu đâu.”
Thẩm Vân Cố gật đầu, hướng mắt đi thẳng về phía trước. Ngọc quan bạch kiếm, tuyết y vô ngần, cả người đều tỏa ra khí lạnh.
Tạ Kha định đi theo, nhưng chưa bước được vài bước đã bị tên đệ tử cầm kiếm trước chặn mặt.
Tạ Kha nhướng mày.
Hắn trừng mắt nhìn, nghiến răng:“ Lần này chắc ngươi vui lắm. Nỗ lực biết bao, cuối cùng cũng được ở chung với đại sư huynh.”
Tạ Kha:.....
Tạ Kha: “Đúng vậy, mong ước đã lâu.”
Vị tiểu huynh đệ tức giận hếch mũi: “Người như ngươi làm sao có thể so được với một sợi tóc của đại sư huynh! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ha!”
Tạ Kha dùng ngón trỏ đẩy kiếm hắn ra, cười như không cười: “Ta sao lại kém hơn cả một sợi tóc của Thẩm Vân Cố?”
Tiểu huynh đệ căm phẫn: “Ngươi ở trong đó an phận cho ta!”
Tạ Kha xoay người đi thẳng, không để lời hắn nói vào tai.
Ánh trăng trên không lạnh lùng chiếu xuống sơn cốc, cũng chiếu vào mặt Tạ Kha, ánh sáng mông lung hư ảo, chảy xuôi theo khuôn mặt đạm mạc của thanh niên. Khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại như giếng cạn chiếu bóng cây xưa, lạnh lùng.
Vạt áo sượt qua cây cỏ, hắn thấy được Thẩm Vân Cố phía trước.
Con đường này nhỏ không đủ để hai người sóng vai đi cùng Thẩm Vân Cố đi trước, Tạ Kha không vượt qua được. Hắn nghĩ cứ thế này cũng tốt, dù sao vực Tư Vô cũng chỉ có một con đường, đi đâu cũng vậy.
Tư Vô nhai được bao bọc hai ben bởi vách đá, không một ngọn cỏ.
Tạ Kha ngồi cách Thẩm Vân Cố mười mét, ánh trăng chiến xuống vách đá, phản chiếu rõ ràng những văn tự chạm khắc trên đó.
Không được hãm hại đồng môn.
Không được bất kính tôn trưởng.
Không được vô tình.
Không được vô nghĩa.
Không thể không trung sở ái, không được bôi nhọ môn phái.
Tạ Kha nhìn qua, không nghĩ nhiều.
Nhắm mắt lại, cố gắng tu luyện.
Thân thể trọng sinh này của hắn hầu như không có linh căn, từ nhỏ được vô số linh đan diệu dược bồi bổ mới có thể lên Trúc Cơ, nhưng căn cơ quá yếu, không thể Kết Đan. Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến Tạ Kha, đời trước hắn thân phàm nhân đứng trên muôn vàn tu sĩ, đời này cũng có thể.
Chỉ là đời trước, hắn may mắn gặp phượng hoàng ở Bất Chu sơn, nhận lấy lửa Bất Hủ.
Đời này làm sao có thể hên như vậy.
Ngự hỏa thuật, dẫn lửa vào thân thể là vô cùng quan trọng, nếu không có loại thần vật như lửa Bất Hủ, loại lửa khác cũng không thể quá kém. Theo hiểu biết của hắn, trên đời ngoài lửa Bất hủ đứng hàng đệ nhất, còn năm loại khác, nhưng luyện chế năm loại lửa kia cũng vô cùng khó khăn.
Tạ Kha mở mắt ra, quả nhiên không thể dẫn khí nhập thể như tu sĩ bình thường.
Đời trước là người bình thường, lại sinh ra ở gia tộc tu chân, bốn chữ dẫn khí nhập thể, đều trở thành ác mộng thời thơ ấu của hắn.
Hắn khẽ dời mắt, liền thấy được Thẩm Vân Cố ngồi đó không xa.
Thẩm Vân Cố không tu luyện, y giống như một đệ tử ngoan ngoãn nghe lời, đôi mắt không nhúc nhích mà nhìn nội quy được khắc trên đá. Ánh trăng chiếu trên sườn mặt y, vài sợi tóc đen rủ xuống đôi lông mày chăm chú, tuyết y thêu hoa văn biển mây, như thế ngoại tiên nhân, lãnh đạm tột cùng.
Tạ Kha chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rất nhỏ.
Nhưng Thẩm Vân Cố đột nhiên quay đầu sang.
Tầm mắt đột nhiên giao nhau, Tạ Kha có chút hoảng hốt, nhưng thứ làm cho hắn hoảng hốt hơn hết là mắt của Thẩm Vân Cố.
Con ngươi của Thẩm Vân Cố tương đối nhạt, ánh trăng bạc chiếu đến ánh lên màu lam, giống như sinh ra một linh hồn băng giá. Đôi mắt lạnh băng, tàn nhẫn, như được khảm hai giọt nước đẹp đẽ quý giá, không có bất kì cảm xúc nào.
Tạ Kha sửng sốt.
Tuy hắn đánh giá Thẩm Vân Cố là mỹ nhân rắn rết, nhưng thật ra, hắn không hề để ý đến vị hậu bối này. Sự đánh giá của hắn chỉ là thuận miệng nhắc tới, không có tình cảm gì.
Cho đến bây giờ, hắn thấy đôi mắt của Thẩm Vân Cố, mới biết rằng mình cần phải đánh giá lại về y.
Thật là một...đôi mắt xinh đẹp, đẹp đến mức không chân thật.
Tạ Kha khẽ giật mình, một cơn gió đột ngột thổi qua, một cỗ sát ý mờ nhạt xuất hiện trên mặt đất.
Những cây hoa cỏ dựa vào khe đá mà sống nhẹ nhàng lay động, vang lên tiếng sàn sạt.
Tạ Kha nâng mắt, dựa vào trực giác, hắn đứng dậy xoay người tựa vào vách đá.
Một thanh kiếm sượt qua chóp mũi hắn, theo kiếm khí bay ra, vài sợi tóc của hắn bị kiếm khí chặt đứt.
Kiếm bay về phía trước được một lúc, rồi trở lại vòng tay của Thẩm Vân Cố.
Cái chết vụt qua trong gang tấc.
Tim Tạ Kha chùng xuống, ánh mắt tức giận nghĩ: “Quả nhiên vẫn là mỹ nhân rắn rết.”
Chỉ có điều lần này, hắn mang theo cảm xúc, chán ghét, không giải thích được.
Thẩm Vân Cố muốn giết hắn.
Từ nãy đến giờ đều bình thường, cho nên.... chỉ vì một cái liếc mắt, Thẩm Vân Cố liền muốn giết hắn!?
Tạ Kha tức giận đến bật cười.
Nhưng bây giờ hắn không phải đối thủ của Thẩm Vân Cố, phải trốn đến khi Trọng Dương đạo nhân — cũng chính là cha Tạ Kha đến.
Cha hắn lần trước tận mắt thấy Thẩm Vân Cố dồn hắn vào chỗ chết, sao có thể yên tâm để hắn và Thẩm Vân Cố cùng nhau ngồi ngốc ở đây như thế này. Chỉ có thể trốn, trốn được bao lâu hay bấy lâu.
Tạ Kha không ngờ Thẩm Vân Cố đột nhiên muốn giết hắn.
Quy củ tông môn còn viết rõ trên vách đá:“Không được giết hại đồng môn” kia kìa— cho nên vị đại sư huynh này, ngươi tưởng ngươi là bố thiên hạ muốn làm gì thì làm à?
Tạ Kha mắng một tiếng kẻ điên, trực tiếp quay đầu chạy về phía trước.
Thẩm Vân Cố cầm Sương Phù kiếm trong tay, đứng ở giữa hai vách núi đá, sau lưng là bóng y phản chiếu trải dài. Dưới ánh trăng lạnh, con ngươi băng giá, sát khí tràn ra ngoài làm vạt áo y tung bay. Bước một bước, thân ảnh màu trắng chợt lóe, trực tiếp đi tới phía trước Tạ Kha.
Tạ Kha chạy rất nhanh, đột nhiên xuất hiện một vạt trắng ở trước mắt, nháy mắt sắp đâm vào bả vai Thẩm Vân Cố. Tạ Kha lấy vai Thẩm Vân Cố làm trục, nhanh nhẹn xoay người, nhảy ra phía sau Thẩm Vân Cố.
Phù Sương Kiếm đuổi theo ngay tắp lự.
Xẹt.
Tiếng mũi kiếm xuyên qua quần áo đâm vào da thịt, Tạ Kha cảm thấy một cơn đau đớn từ cổ chân truyền đến.
Lúc này, hắn đã chạy đến cửa. Lảo đảo một cái, tay hắn vịn vách tường, nửa quỳ xuống. Hắn cúi đầu, thấy chỗ cổ chân đã thấm đỏ một mảng—- kiếm của Thẩm Vân Cố vừa này nhắm cổ chân hắn bay một vòng.
Da tróc thịt bong
May là không tổn thương đến kinh mạch.
Tạ Kha gắng sức xoay người, hai tay chống trên mặt đất, ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với Thẩm Vân Cố đang lãnh đạm cúi xuống.
Tạ Kha tức giận nói: “Thẩm Vân Cố, ngươi điên rồi sao!”
Thẩm Vân Cố không trả lời, đôi mắt xanh lam thậm chí còn không có một gợn sóng, đôi tay thon dài giơ Phù Sương kiếm lên, đâm thẳng vào mặt Tạ Kha.
Thật là muốn dồn hắn đến mức đường cùng.
Khóe môi Tạ Kha nở nụ cười khát máu, giơ tay lên, lòng bàn tay như tuyết trắng nắm chắc thanh kiếm trước mặt, máu lập tức theo đường gân lòng bàn tay tí tách chảy xuống.
Thẩm Vân Cố không chớp mắt, động tác Tạ Kha cũng không dừng lại.
Hắn không màng cổ chân đau, cũng không màng bàn tay đầy máu, bước lên trước, hàm răng cắn vào cổ Thẩm Vân Cố, lập tức máu tràn đầy miệng.
Vài sợi tóc của Thẩm Vân Cố phất qua mặt hắn, có mùi thơm thoang thoảng.
Chỉ là giờ phút này cũng chắc có tâm tư nào để thưởng thức.
Hôm nay.
Không phải hắn cắn đứt cổ y, thì chính là y một kiếm đâm chết hắn.
Tại nơi Tạ Kha không nhìn thấy, khóe môi Thẩm Vân Cố gợi lên một ý cười rất nhỏ, là cười nhạo và châm chọc thản nhiên. Đây là biểu tình duy nhất của y tối nay.
Dường như y không phải người, không cảm nhận được cơn đau ở cổ.
Bàn tay không cầm kiếm dùng một phần lực, đẩy Tạ Kha xuống đất.
Bịch.
Lưng Tạ Kha đụng phải vách đá cứng rắn, hắn phun ra một búng máu.
Máu tươi chảy trên mặt đất, nhiễm đỏ một vùng hoa cỏ.
Thẩm Vân Cố bước lên phía trước một bước.
Phù Sương kiếm bị máu nhuộm đỏ, từng giọt chảy xuống.
Tức giận trong mắt Tạ Kha như muốn tràn ra tới nơi: “Thẩm Vân Cố, ngươi ở đáy vực Tư Vô chẳng lẽ không thấy câu môn quy kia sao—--- không được hãm hại đồng môn?”
Thẩm Vân Cố cười lãnh đạm: “Thì sao?”
Giọng của y có một tia lạnh lùng, giống như băng tuyết tan chảy xuôi theo ngọc bích.
Tạ Kha nắm chặt tay.
Lần này thắng bại đã phân, sinh tử đã định.
Phù Sương kiếm trong tay Thẩm Vân Cố vì nhiễm máu mà mang theo vài phần tà khí, trong mắt Tạ Kha cả người đầy máu khiến cả thế giới như tràn ngập huyết sắc, vừa chính vừa tà.
Bề ngoài lạnh lùng như thế ngoại tiên nhân, trong mắt lại là sát ý lạnh lẽo từ địa ngục.
Phù Sương kiếm nhắm thẳng hai mắt đâm tới, kiếm khí quét lên trên mặt, Tạ Kha không hề nhắm mắt.
Hắn muốn tận mắt nhìn thanh kiếm này chọc mù mắt hắn.
Nếu tối nay có thể sống sót.
Ngày sau hắn thề sẽ hoàn trả gấp bội.
Đôi mắt thiếu niên đen nhánh âm lãnh, ý cười lạnh lùng.
Tạ Khả cảm giác hắn đã bị Thẩm Vân Cố đánh thức, đánh thức bản thân hắn ngày xưa.
Ngàn năm trước, cậu bé phàm nhân bị bán đến Bất Chu sơn để tế bái.
Giống nhau ở lệ khí đầy người.
Không giống chỉ ở, lúc đó là nỗi hận muốn hủy thiên diệt địa.
Mũi kiếm tiến lại gần, Tạ Kha không nhìn Thẩm Vân Cố, chỉ lạnh nhạt nhìn Phù Sương kiếm đang chĩa về phía mình.
Cuối cùng, mũi kiếm Phù sương sẹt qua mũi hắn. Tạ Kha thậm chí có thể cảm nhận được cái chạm nhẹ mang theo sự sợ hãi vô tận, dù chỉ một chút.
Nghìn cân treo sợi tóc.
Đột nhiên, Thẩm Vân Cố rụt cổ tay lại, tuyết y quét đi, Phù Sương kiếm thu về, kiếm khí để lại trên cái trán trắng nõn của thiếu niên một ít tơ máu.
Tầm mắt Tạ Kha dừng ở Phù Sương kiếm, nhìn thanh kiếm kia thu về. Ánh kiếm chợt lóe, mũi kiếm xẹt qua vách núi bên cạnh mà hắn dựa vào, làm nổi lên một đống bụi, rơi xuống đóa hoa trắng bị máu hắn nhuộm hồng.
Dưới ánh trăng, trên mặt Thẩm Vân Cố hiện lên một chút cảm xúc kỳ quái, như mới lạ, như chán ghét.
Cuối cùng về lại với vẻ mặt lãnh đạm.
Đầu ngón tay y cầm lấy đóa hoa, nhếch môi nói: “Ngươi cũng thật may mắn”
Tạ Kha không nói gì, chỉ nhìn y.
Thẩm Vân Cố nhấc tay, bông hoa trắng kia trong nháy mắt dập nát, tan thành mảnh nhỏ như hạt bụi, rơi xuống khuôn mặt đang ngẩng lên của Tạ Kha.
Vẻ mặt Thẩm Vân Cố không còn khát máu như trước nữa.
Y đã trở lại dáng vẻ của vị thủ tịch đại đệ tử lạnh lùng trong điện Huyền Quang.
Thẩm Vân Cố xoay người, áo choàng tung bay, khí phách vô ngần. Bóng dáng nam tử đĩnh bạt, tuyết y chấm đấy, trường kiếm nhỏ máu. Mái tóc đen dưới ngọc quan ngọc bích chảy dài như thác nước, như lúc y từ trong tối đi ra, giờ cũng theo y trở lại bóng tối.
Tạ Kha mất rất nhiều máu, thần chí có chút mông lung. Hắn dùng răng xé quần áo, thô bạo băng bó vết thương chính mình.
Vừa đứng dậy, hắn đã nghe được tiếng Trọng Dương đạo nhân rống to, cách không xa truyền đến.
“Các ngươi để Tạ Kha và Thẩm Vân Cố ở chung với nhau!? Nếu Tạ Kha có chuyện gì, ta muốn Thẩm Vân Cố nợ máu phải trả bằng máu!”