Trường học tổ chức trận đấu bóng rổ, nữ sinh dĩ nhiên phải vào nhóm cổ
động viên. Thật ra bọn con gái chẳng hứng thú gì với trò ném bóng này,
nói trắng ra tham dự chỉ để ngắm trai đẹp.
Trên sân bóng rổ
không có người Bạch Sắt muốn tìm, đương nhiên cô chẳng muốn đi lãng phí
thời gian. Thế nhưng tiểu Đội trưởng lại động viên cô: “Bạch Sắt à Bạch
Sắt, cậu cũng được coi là người đẹp tài hoa trong lớp mình, làm sao có
thể không đi cho được cơ chứ? Đừng bày ra bộ dạng xa cách ngàn trùng có
được hay không?”
Bạch Sắt chậm rãi thu dọn sách vở, chuẩn bị rời đi: “Vu Hiểu Lộ đến là được rồi, cậu ấy là hoa khôi của lớp. Tớ có là gì chứ!”
Tiểu Đội trưởng tận tình khuyên nhủ: “… Thế này … cái chuyện cổ động
viên ấy mà … Không riêng vấn đề chất lượng, phải còn cần đến số lượng …”
Mẹ nó! Thì ra tận tình mời mọc chỉ là để có đủ số người? Bạch Sắt lườm
cậu ta một cái: “Luận số lượng, lớp học này có mười mấy người, thiếu một mình tớ không có vấn đề chứ!!!”
Tiểu Đội trưởng biết mình lỡ
lời, linh động tung mồi nhử: “À! Đúng rồi, đội cổ động được ngồi hàng
đầu tiên, được chiêm ngưỡng trai đẹp, điển hình như F4 của Tứ Trung: Lộ
Đường Uyển, Trình Vũ Tường, Khâu Lâm, Diệp Phong, cậu tha hồ muốn ngắm
ai thì ngắm. A! Còn có thầy Diệp ‘tài hoa bức người’ trong vị trí trọng
tài. Cậu đi không?”
“Thật sao?” Bạch Sắt nghi ngờ hỏi.
“Cậu xem đám con gái rú gào ở phía sau là biết, còn có thể giả được à?”
“…” Bạch Sắt im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Vậy cậu phải hứa cho tớ vị trí ở chính giữa, hàng ghế gần nhất!”
Đội cổ động viên diễn tập đơn giản một chút, tiếp đến là trận so tài
đầu tiên. Theo yêu cầu của Đội trưởng phải mặc một kiểu trang phục thống nhất, rõ ràng tháng tư mà bắt diện một chiếc áo thun trắng bó sát người cùng quần cực ngắn đứng lên sân đấu, nhìn qua nhìn lại y như một đám
Sharapova đang múa may.
Tuy nói là hơi ‘lạnh lẽo’, nhưng được
ưu điểm bộ trang phục này toát lên vẻ thanh xuân mỹ lệ, hoạt bát rực rỡ, cộng thêm với đôi chân thon nhỏ, Bạch Sắt ngắm nhìn hình tượng của
mình, cô tạm thời nuốt oán giận vào trong.
Dàn cổ động viên
đứng ngoài, người nào người nấy lạnh run cầm cập, bọn họ túm tụm ôm nhau lại cho ấm. Bạch Sắt không có bạn nên đành một mình đứng tại chỗ dậm
dậm chân, nơm nớp lo sợ nghĩ đến khẩu hiệu không biết thần thánh phương
nào nghĩ ra: “Một nhóm một nhóm, không giống nhau! Một nhóm một nhóm. Cố lên! Cố lên! Cố lên!”
Đúng lúc này Lộ Tử Uyển đi ngang qua
Bạch Sắt, khẽ nở nụ cười: “Bạch Sắt, ngay cả khi hai hàm răng cậu va lập cập vào nhau mà vẫn cổ vũ bọn tớ cố lên sao? Cảm giác bừng bừng khí
thế!”
Bạch Sắt trừng mắt nhìn Lộ Tử Uyển. Cậu ta vẫn mặc quần áo thường, rõ ràng chưa làm nóng người.
Cô khinh thường: “Cậu mau chuẩn bị vận động đi, đừng để lớp chúng ta phải thua!”
Lộ Tử Uyển liếc nhìn vẻ mặt bất mãn của Bạch Sắt một cái, rồi cởi áo khoác trên người, trùm lên người nào đó đang run lẩy bẩy.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Sắt là giật bắn mình, tuy cô nhận ra được Lộ Tử Uyển có ý gì đó khang khác với cô, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta
dám to gan làm chuyện này. Bạch Sắt đỏ mặt, theo bản năng tháo áo xuống
trả lại cậu ta.
Thế nhưng Lộ Tử Uyển ngăn tay cô lại, ngữ khí kiêu ngạo: “Cầm giùm tớ!”
Bạch Sắt ngẫm nghĩ, có chiếc áo này cũng đỡ lạnh hơn nhiều, cô rốt cục đồng ý.
Đám bạn đứng phía sau Lộ Tử Uyển ầm ĩ như chim vỡ tổ.
“Anh Lộ à, có cần phải cởi quần để ‘muội muội’ ấy cầm luôn không?” Trình Vũ Tường trêu ngươi.
“Cút!” Lộ Tử Uyển quay sang mắng một tiếng, rồi dặn dò Bạch Sắt: “Đừng
để ý đến bọn họ!” Sau đó cậu ta xoay người hòa cùng đội bóng rổ.
Bạch Sắt không nói tiếng nào, đưa mắt nhìn đám nữ sinh bên cạnh, vô thức chạm phải ánh mắt hình viên đạn của Vu Hiểu Lộ.
Vu Hiểu Lộ là hoa khôi của lớp Bạch Sắt. Thành tích không tốt nhưng
hoạt động văn nghệ hết sức sôi nổi, lần này dẫn đầu đội cổ động viên.
Không hiểu sao từ khi bước vào cấp ba, Vu Hiểu Lộ đã tỏ ra không thích
Bạch Sắt. Còn hiện tại, cô ta chỉ hận không giết chết được Bạch Sắt.
Tuy nhiên, tất cả thuận theo tự nhiên thôi.
Bạch Sắt khoác chiếc áo của Lộ Đường Uyển đứng một lúc, cuối cùng cũng
trông thấy Diệp Thanh Hân. Anh mặc trang phục trọng tài, quần áo ngắn
tay kết hợp cùng giày thể thao.
“Thầy Diệp!” Thấy anh bước qua, đám nữ sinh dồn dập chào hỏi. Diệp Thanh Hân vẫy vẫy tay với mọi người rồi tiến vào trong sân.
Bạch Sắt ngơ ngác nhìn Diệp Thanh Hân trong bộ dáng lạ lẫm. Ngay lúc
này đây, trang phục thể thao so với chiếc áo sơ mi trắng và quần tây
thường ngày thì trông Diệp Thanh Hân trẻ thêm được vài tuổi, chỉ trông
như khoảng mười tám mười chín là cùng, không phải là giáo viên của bọn
họ.
Bạch Sắt nghe đám nữ sinh phía sau xôn xao bàn tán:
“Thầy Diệp mặc kiểu trang phục này trông thật soái!”
“Thầy Diệp vốn đã rất đẹp trai rồi, hiểu chưa?”
“Nếu bình tĩnh lại mà xem xét, Thầy Diệp không được coi là quá xuất
chúng; thế nhưng khí chất của thầy thu hút rất rất rất nhiều người …”
Bạch Sắt đột nhiên có cảm giác hơi hơi kiêu ngạo, nói thầm trong lòng:
Thứ mà các cậu nhìn thấy và bình luận chỉ là vẻ ngoài của thầy Diệp,
cùng lắm thêm vào hai chữ ‘tài hoa’. Thật ra anh còn rất đáng yêu, dịu
dàng. Anh rất hài hước, đầy nam tính, quân tử, tốt bụng … những đức tính đó các cậu làm sao biết được?’