Diễn tiến
trận bóng rổ thế nào, điểm số ra sao, Bạch Sắt không nhớ rõ. Trên thực
tế, tuy rằng cô ngồi ở vị trí cao nhất hàng đầu nhưng ánh mắt chỉ di
động theo phương hướng di chuyển của trọng tài. Mãi cho đến khi trọng
tài thổi còi kết thúc trận đấu, cô mới tỉnh trí, liếc mắt nhìn tỉ số,
lớp cô thắng.
Đám cổ động viên nữ gào thét hoan hô, vỗ tay vang dội, chạy đi lấy nước cho mấy bạn trai trong đội bóng. Mặc kệ là thắng
hay thua, trận bóng này đã đốt cháy mọi nồng nhiệt của tuổi trẻ, tất cả
những bạn nam đều là anh hùng trong lòng các bạn cùng trường.
“Thầy Diệp, thầy uống nước ạ!” Bạch Sắt ngay lập tức vọt đến bên cạnh
Diệp Thanh Hân, cầm chai nước đưa cho anh, thành công dẹp mọi âm mưu của các nữ sinh khác cũng muốn đưa nước cho anh.
Diệp Thanh Hân nhận lấy một cách rất tự nhiên: “Cám ơn!”
Diệp Thanh Hân uống ừng ực hết nửa chai, đóng nắp chai sau đó quay sang Bạch Sắt nở nụ cười. Cả người anh mồ hôi nhễ nhại, nhưng chẳng phải là
mùi mồ hôi giống mấy cậu nam sinh kia mà trái lại là một mùi hương nhàn
nhạt, khoan khoái dễ chịu.
Bạch Sắt: “Thầy Diệp, em chưa nghe
thầy nói thầy còn biết chơi bóng rổ nữa …” Nhìn bộ dáng thư sinh thường
ngày của Diệp Thanh Hân rất khó tưởng tượng ra cũng có lúc anh có mặt
cuồng nhiệt như vậy.
“Sao??? Tương phản rất lớn ư?” Diệp Thanh
Hân cong môi, lẩm bẩm: “Còn không phải là do cô Uông, mẹ của tôi à. Nói
với tôi trọng tài không đủ nên kéo tôi nhập cuộc.”
“Vâng, tuy
tương phản cực lớn nhưng hoàn toàn không hề tổn hại hình tượng vĩ đại
trong lòng bọn em!” Bạch Sắt cười cười, “Chỉ là không thể đặt bộ dáng
của một người chơi thể thao lên người thầy mà thôi …”
Lộ Tử
Uyển quét mắt nhìn xung quanh mấy lần, rốt cục mới tìm được bóng người
Bạch Sắt. Cô đang khoác chiếc áo của cậu ta, lại đang cùng Diệp Thanh
Hân trò chuyện, gương mặt nhỏ nhắn đầy sự sung sướng cùng nụ cười chết
người.
Lộ Tử Uyển rảo bước đến, vỗ lên bả vai Bạch Sắt một cái, thở hổn hển: “Có nước không?”
Bạch Sắt giật mình, không tự chủ dịch sang một bên, nhờ có Diệp Thanh
Hân đỡ cô mới vững bước chân. Cô quay đầu nhìn Lộ Tử Uyển cau mày lên
tiếng: “Nước tớ đã đưa cho thầy Diệp uống.”
“Vậy tớ khát thì
làm sao?” Lộ Tử Uyển chất vấn, ngữ khí cực kỳ trẻ con. Vừa rồi cậu ta vô tình nhìn Bạch Sắt mấy lần, phát hiện tuy Bạch Sắt chăm chú theo dõi
trận đấu nhưng tiêu điểm không phải nằm trên người cậu ta, đột nhiên cậu ta có một cảm giác thất bại.
Một nhân vật nổi tiếng như Lộ Tử
Uyển lại không có nước uống sao? Bạch Sắt nghi ngờ đưa mắt nhìn xung
quanh, thoáng thấy trên tay Vu Hiểu Lộ cầm chai nước, đôi mắt hướng về
phía của cô. Bạch Sắt tuy chẳng có ý gì với Lộ Tử Uyển nhưng cô không
thể không phủ nhận tự trong đáy lòng cô đang rất hài lòng …
“Kìa, bên kia còn nước đó!” Bạch Sắt tốt bụng ‘chỉ điểm’ cho Lộ Tử Uyển, có điều … cô không chỉ về hướng của Vu Hiểu Lộ mà chỉ sang thùng nước
khoáng đặt phía một bên sân.
Lộ Tử Uyển tức giận: “Bạch Sắt, cậu quá vô trách nhiệm! Rõ ràng cậu phụ trách hậu cần cho tớ, tại sao không cầm nước cho tớ?”
“Ai đồng ý phụ trách hậu cần cho cậu?” Bạch Sắt đáp trả.
Lộ Tử Uyển ngữ khí hung hồn: “Cậu cầm quần áo của tớ, không phải đã đồng ý rồi ư?”
‘Đó là vì tớ cũng rất lạnh’ … Bạch Sắt nói thầm. Tuy nhiên cô không
muốn tính toán với cậu ta, dù gì bây giờ cậu ta cũng là ‘công thần’:
“Được rồi! Được rồi! Tớ đi lấy được chứ?”
Chờ đến khi Bạch Sắt
mang chai nước trở về thì Diệp Thanh Hân đã đi khỏi, chỉ còn mình Lộ Tử
Uyển đứng một mình. Bạch Sắt có chút mất mát, cô trừng mắt đưa chai nước cho Lộ Tử Uyển, bụng rủa thầm cậu ta.
“Này … cậu thấy tớ chơi bóng hay không?” Lộ Tử Uyển đặt câu hỏi.
“Cũng bình thường!” Bạch Sắt đưa mắt tìm bóng dáng Diệp Thanh Hân, trả lời qua loa.
Lộ Tử Uyển không phục: “Hôm nay tớ ghi hai mươi điểm đó!”
Bạch Sắt lườm một cái: “Cậu cảm thấy thỏa mãn là được, hỏi tớ làm gì?”
“…” Lộ Tử Uyển muốn lên cơn nhồi máu cơ tim … cô nàng này thực sự … không nể mặt mũi.
Uống mấy ngụm nước, tâm trạng phục hồi, Lộ Tử Uyển tiếp tục tìm đề tài
tán gẫu với Bạch Sắt: “Cậu xem, cả người cậu chẳng tìm được mấy lạng
thịt, trời hơi trở gió một chút là cảm mạo. Cậu phải vận động nhiều một
chút … Nếu không, tớ dạy cậu chơi bóng rổ nhé!”
Bạch Sắt vội vàng lắc đầu: “Tớ không muốn theo cậu học bóng rổ?”
Lộ Tử Uyển nghiêm mặt: “Trời, người muốn được tớ dạy chơi bóng xếp hàng dài từ đây cho ra đến cổng trường. Tại sao cậu không chịu học?”
“Muốn học, tớ sẽ học cùng Diệp Phong. Cậu chơi không tốt bằng cậu ta!” Bạch Sắt tìm đại một cái cớ.
Diệp Phong, lớp 11A3, cao 1m83, là Đội trưởng đội bóng rổ của trường.
Cô và Diệp Phong tuy không quen biết, cũng chưa từng nói với nhau câu
nào, nhưng ở trường không ai không biết anh ta.
“Cậu …! Diệp Phong đánh hay thì sao chứ? Chẳng phải A3 hôm nay vẫn thua chúng ta sao?” Lộ Tử Uyển nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Sắt mới vỡ lẽ … thì ra hôm nay lớp bọn họ đánh bại lớp A3. Nói
thật, Diệp Phong có ở trong trận đấu này hay không cô vốn dĩ không để ý. Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của Lộ Tử Uyển, Bạch Sắt cảm thấy hả giận:
“Diệp Phong cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, chơi hay hơn cậu. Mọi người
đều gọi cậu ấy là Lưu Xuyên Phong*.”
(*Lưu Xuyên Phong - nhân vật Rukawa trong truyện Slam Dunk - Cao Thủ Bóng Rổ)
Vừa dứt lời, Lộ Tử Uyển lạnh mặt, ném mạnh chai nước khoáng xuống đất,
sải bước hướng về khu vực lớp A3, lớn tiếng gào lên: “Diệp Phong, mau ra đây! Một đấu một dám không?”
Cả lớp A3 quay sang nhìn Lộ Tử Uyển, mờ mịt không hiểu chuyện gì.
“Chết mất! Cậu ăn no rửng mỡ à!” Bạch Sắt chạy đến kéo cánh tay Lộ Tử
Uyên lôi về, ngượng ngùng giải thích: “Không có chuyện gì, không có
chuyện gì. Lộ Tử Uyển đến giờ uống thuốc rồi …”