Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 463: Chương 463: Anh nằm, tôi tự phục vụ (2)




Chương 464: Anh nằm, tôi tự phục vụ (2)

 

“Cậu cởi thành như vậy, là định đi đánh nhau đấy à?” Điềm Tâm đen mặt nhìn cô ấy.

 

“Ha ha... Một khi kích động liền...” Thẩm Tâm sững sờ một lát, sau đó ưu nhã trở về phòng, lại khoác áo khoác lên, sau đó mới bước ra ngoài một lần nữa.

 

Điềm Tâm có chút không biết nên nói gì, bước theo sau lưng cô ấy.

 

Đi đến trước cửa phòng bên cạnh, Thẩm Tâm trực tiếp đưa tay gõ cửa.

 

“Cốc cốc cốc.”

 

“Ai vậy?” Giọng nói của Lục Dật Tiêu vang lên từ trong phòng.

 

Thẩm Tâm lấy tay chọc chọ Điềm Tâm, cô mới vội vàng phản ứng lại, hắng giọng nói: “Nhân viên phục vụ, làm phiền mở cửa.”

 

“A... Chờ một chút.” Lục Dật Tiêu vừa đi đến cửa liền dừng lại.

 

Một giây sau, Thẩm Tâm nghe được giọng nói của anh ta vang lên một lần nữa: “Nhân viên phục vụ đến, trước tiên cô mặc quần áo vào đi đã.”

 

“Đáng ghét, người ta không muốn mặc đâu.” Cô gái kia nũng nịu nói với Lục Dật Tiêu: “Dù sao nhân viên phục vụ cũng là nữ, sợ cái gì.”

 

“Cô đấy...” Giọng nói của Lục Dật Tiêu tràn ngập bất đắc dĩ.

 

Điềm Tâm giật giật khóe miệng, không nhịn được quay đầu nhìn Thẩm Tâm một chút, chỉ thấy hai mắt cô ấy dường như muốn tóe lửa lên rồi.

 

“Được, được, mặc thì mặc, thật sự là...” Một lúc sau, giọng nữ kia lại vang lên một lần nữa.

 

“Cạch...” một tiếng, cửa mở.

 

Lục Dật Tiêu đang định hỏi nhân viên phục vụ xem có chuyện gì, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Thẩm Tâm đang đứng ngoài cửa, sắc mặt liền thay đổi: “Điểm Tâm Nhỏ...? Tại sao em lại ở đây?”

 

“Surprised!” Thẩm Tâm mỉm cười ngọt ngào nói với Lục Dật Tiêu: “Bất ngờ này có vui vẻ không?”

 

“Anh… anh…” Lục Dật Tiêu ngập ngừng, cứ đứng ở cửa phòng không để hai cô đi vào.

 

“Thế nào, nhân viên phục vụ có chuyện gì vậy?” Chủ nhân của giọng nói thanh thúy chậm rãi bước tới gần, sau đó một đôi tay thon dài lập tức ôm lấy ngực Lục Dật Tiêu.

 

“A, nhìn có vẻ không giống với nhân viên phục vụ thì phải.” Cô gái ôm lấy Lục Dật Tiêu từ phía sau, khi nhìn rõ hai người đang đứng ở cửa, rõ ràng vẻ mặt có hơi sững sờ, sau đó cười trêu ghẹo nói.

 

“Lisa, đi vào trước đi.” Lục Dật Tiêu nhíu mày kéo cánh tay đang đặt trước ngực mình của cô ta xuống, thấp giọng nói.

 

“Tại sao chứ, đứng ở chỗ này một lát cũng không được à?” Cô gái tên Lisa kia liếc nhìn Lục Dật Tiêu, hai tay giữ chặt khăn tắm, gần nửa da thịt trước ngực đã lộ ra ngoài, hiện ra rãnh sâu quyến rũ.

 

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, cho dù là người đàn ông nào khác cũng sẽ không nhịn được chảy máu mũi.

 

Thẩm Tâm lạnh nhạt nhìn cô gái kia, sau đó xoay đầu lại nhìn Lục Dật Tiêu hỏi: “Hai người đang bận à?”

 

“Không...” Lục Dật Tiêu do dự một chút, sau đó nhỏ giọng trả lời Thẩm Tâm.

 

“Đã cởi thành như vậy rồi, lại vẫn còn không bận à?” Đôi mắt Thẩm Tâm hơi nheo lại, nhìn dáng vẻ lôi thôi, cà vạt thì nới rộng, áo sơ mi thì xốc xếch nhăn nhúm của Lục Dật Tiêu, lạnh lùng nói.

 

“Tôi cởi thành thế nào, thì liên quan gì đến cô chứ?” Giọng nói khó chịu của Lisa truyền đến từ trong phòng.

 

Vẻ mặt Lục Dật Tiêu biến đổi, sau đó quay đầu quát Lisa một tiếng: “Im miệng!”

 

“Hứ...” Lisa rất khinh thường “hứ” một tiếng, sau đó liền im lặng.

 

Thẩm Tâm cảm thấy cả người mình không có cách nào kiềm chế được run rẩy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lục Dật Tiêu.

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.