Thẩm Tâm cảm thấy cả người mình không có cách nào kiềm chế được run rẩy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lục Dật Tiêu, nghiến răng gằn từng chữ: “Tại sao lại như vậy?”
“Chuyện này...” Ánh mắt Lục Dật Tiêu có chút bối rối, lúc anh ta đang chuẩn bị nói chuyện, thì chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
“Anh nghe điện thoại trước đã...” Lục Dật Tiêu nhìn Thẩm Tâm xin lỗi một cái, sau đó lấy điện thoại di động trong túi áo ra.
“Alo...” Giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên một tiếng.
Hình như đầu bên kia của điện thoại nói chuyện rất nhỏ, hoàn toàn không nghe rõ người kia đang nói cái gì.
Thẩm Tâm chỉ thấy vẻ mặt Lục Dật Tiêu có chút buồn bực, sau đó nói với đầu bên kia của điện thoại: “Con mẹ nó, tại sao cậu không nói cho tớ biết sớm một chút, hiện tại người ta cũng đã đứng ở trước cửa phòng tớ rồi, tớ còn chuẩn bị cái rắm gì nữa.”
“...” Đầu bên kia của điện thoại lại nói thêm mấy câu nữa.
Sau đó liền nghe thấy Lục Dật Tiêu quát: “Bận quá nên quên? Mẹ nó, cậu định lừa gạt ai chứ, rõ ràng thằng nhóc cậu cố ý kéo dài tới bây giờ mới nói, dự định để hai người họ đến đây rồi, mới gọi cho tôi cú điện thoại này đi! ****, đợi lúc tớ về xem tớ xử lí cậu thế nào!”
Thẩm Tâm và Điềm Tâm đưa mắt nhìn nhau.
Đôi mắt long lanh của Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Lục Dật Tiêu, trong đầu không tự chủ nghĩ đến, liệu không biết người gọi điện thoại cho Lục Dật Tiêu, có phải Trần Diệc Nhiên hay không...?
Một giây sau, Lục Dật Tiêu liền trực tiếp cúp máy.
“Bạn gái chính quy của anh đã tới, vậy em liền đi trước.” Mới vừa nãy Lisa còn quấn khăn tắm, mà lúc này đã thay xong quần áo chỉnh tề bước đến, làm động tác hôn gió với Lục Dật Tiêu, sau đó liền xoay người định rời đi.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Lục Dật Tiêu nhanh tay giữ lại cổ áo của Lisa, xách cô ta tới trước mặt Thẩm Tâm, nghiêm túc nói: “Gọi thím cho tôi.”
Nhất thời sắc mặt Lisa liền thay đổi, đưa tay giật cổ áo ra khỏi tay Lục Dật Tiêu, liếc mắt nhìn Thẩm Tâm nói: “Nằm mơ, rõ ràng cô ấy còn nhỏ hơn tôi, tại sao tôi phải gọi là thím cơ chứ? Không có cửa đâu!”
“Th... Thím...??” Điềm Tâm không khỏi sững sờ, đôi mắt long lanh không ngừng nhìn về phía cô gái kia đánh giá lại một lần nữa.
“Nếu như không gọi cô ấy là thím, vậy thì lần sau trông thấy tôi cũng đừng gọi là chú.” Lục Dật Tiêu nhíu mày, một tay giữ lấy bả vai cô ta, lạnh lùng nói.
“Không gọi thì không gọi, dù sao bình thường tôi cũng đâu gọi anh là chú!” Lisa làm mặt quỷ với Lục Dật Tiêu, sau đó hất cùi chỏ về phía bụng anh ta.
Nói thì chậm, nhưng làm thì rất nhanh, Lục Dật Tiêu vội vàng buông tay đang giữ bả vai Lisa, chặn lại chùi chỏ của cô ta.
“Hắc hắc, bye bye!” Lisa nhân cơ hội đó mà thoát khỏi sự kìm kẹp của Lục Dật Tiêu, khom người chui qua dưới cánh tay của anh ta, sau đó vẫy vẫy tay với mấy người họ, nhanh chóng bỏ trốn.
Điềm Tâm trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“...” Lục Dật Tiêu có chút đau đầu không biết làm sao nhìn về phía Lisa vừa mới chạy mất, sau đó xoay người nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Thẩm Tâm, thở một hơi thật dài nói: “Vào trong rồi nói...”
“...” Thẩm Tâm và Điềm Tâm lại trao đổi ánh mắt một lần nữa, sau đó liền theo sau lưng anh ta bước vào phòng.
Trong phòng hết sức lộn xộn, các túi xách đủ loại nhãn hiệu vứt lung tung trên sàn nhà, còn có túi quần áo đang mở, vẫn còn một ít quần áo lộn xộn để ở bên trong, khắp phòng bừa bộn như vậy, thật sự khiến người ta không biết nên đặt chân ở chỗ nào mới được.