Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 281: Chương 281: Bữa tiệc bất ngờ cảm ơn "thầy" 10




Chương 282: Bữa tiệc bất ngờ cảm ơn “thầy” 10

Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười mà vỗ lưng Điềm Tâm, đôi mắt sâu thẳm đầy hàm ý nhìn cô, giọng trầm thấp nói:

-Em hôm nay làm sao mà uống cũng dễ bị nghẹn như vậy?

-Em tiêu hóa không được tốt... - Điềm Tâm có chút trầm mặc nhìn hắn, vẻ mặt cái người này coi bộ vẫn rất bình tĩnh.

-Ai da, nói đến cái chuyện tìm người yêu, lão Dương à, con gái nhà anh có bạn trai chưa vậy? - Mẹ Điềm Tâm đột nhiên nhớ ra chuyện gì, liền hướng phía bố Dương Tịnh Nhi đang ngồi đối diện mà hỏi.

-Không có. - Bố Dương Tịnh Nhi vẻ mặt thấu hiểu nhìn mọi người kể khổ:

-Nó vừa tốt nghiệp đại học liền sang Mĩ du học, bên đấy mỗi ngày đều giam mình trong phòng thí nghiệm, nó nói giáo viên cho nhiều việc nên bận rộn không tả nổi, thời gian ăn cơm còn không có thì lấy đâu ra thời gian yêu đương.

-Ai da, tôi cũng nói thế, con gái nhà ai đến tuổi lấy chồng thì cũng muốn gả cho gia đình nào khá giả một chút, giúp chồng dạy con gì gì đó, nhưng nó không nghe, chị xem cái mái tóc ngắn này đi, mấy ngày trước vừa về đến nhà, tôi vừa đi chợ về nhìn vào thì thấy một người tóc ngắn, đang phấn khích tưởng con gái dắt con rể tương lai về, ai ngờ vừa quay đầu lại...mọi thứ đã tiêu tan cả! - Mẹ Dương Tịnh Nhi nhìn con gái mình, rồi lại quay sang chồng mình lải nhải.

-Vậy thì tốt quá, Tịnh Như chưa có bạn trai, Diệc Nhiên cũng chưa có bạn gái, hai đứa nó không phải là một cặp đẹp đôi sao? - Bố Điềm Tâm tranh thủ thời cơ, cười lớn đưa ra chủ ý.

Điềm Tâm tức giận nhìn bố cô, chủ ý cùi bắp như vậy mà cũng nghĩ ra được, bố muốn đẩy con rể bố đi xa sao?

Dương Tịnh Nhi nghe bố Điềm Tâm nói, liền quay đầu sang nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên, cũng không nói gì mà chỉ cười ngượng ngùng.

Trần Diệc Nhiên lại cảm thấy trên đùi mình đau đớn từng cơn, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, nhìn bố Điềm tâm cười cười, giọng trầm thấp nói:

-Chồng dì nhỏ lo lắng quá rồi, chuyện tình cảm này cũng không phải giống như việc mua bán một lần, nói thành là thành được.

-Việc này tuy không phải như việc mua bán, nhưng ta thấy hai đứa cũng rất xứng đôi đấy. Có phải người trẻ tuổi hay xấu hổ không?? Không sao đâu, ở đây dì nhỏ, còn có em gái con nữa, mọi người đều không phải là người ngoài, tâm nguyện của bố mẹ con bọn ta đều biết. - Bố Điềm Tâm cười ha hả mà khuyên Trần Diệc Nhiên:

-Vả lại, con cũng không cần phải quyết định ngay mà, thấy sao, hay là muốn tìm hiểu?

-Ha ha... - Trần Diệc Nhiên hướng phía bố Điềm Tâm cười cười, nhanh trí quyết định không nói gì.

-Diệc Nhiên năm nay cũng hai sáu rồi, tôi thấy bạn bè của nó, có đứa đã có con luôn rồi, mấy năm nay tiệc cưới nó tham gia không ít, không biết lúc nào mới đến phiên nó đây. - Mẹ Trần Diệc Nhiên thở dài, hình như rất khổ tâm.

-Hai sáu tuổi cũng chưa tính là lớn đâu ạ... - Điềm Tâm yếu ớt làu bàu:

-Vả lại, mấy cô mấy chú nói đó là tuổi mụ, anh Diệc Nhiên rõ ràng chỉ mới hai lăm thôi...

-Con nhỏ ngốc này, chúng ta ở đây tập tục không nói đó là tuổi mụ thì tuổi gì? - Mẹ Điềm Tâm trợn mắt nhìn cô nói:

-Con đừng có mà nói năng lung tung nữa, mấy năm nay tại vì Diệc Nhiên phải phụ đạo cho con nên không có thời gian tìm người yêu đó có biết chưa?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.