Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 282: Chương 282: Tình yêu bí mật 1




Chương 283: Tình yêu bí mật 1

-Gì mà không có thời gian yêu đương chứ? Mỗi ngay đều yêu đương thắm thiết đó thôi? - Điềm Tâm không vui mà làu bàu trong miệng.

Toàn bộ bầu không khí trong phòng đột nhiên như ngừng lại.

Trần Diệc Nhiên đôi mắt sâu thẳm nhìn Điềm Tâm, khóe môi hơi há ra.

-Chuyện đó...có thật không vậy? - Mẹ Điềm Tâm có chút không dám tin mà quay sang Điềm Tâm hỏi.

-Việc đó...con... - Điềm Tâm vốn chỉ làu bàu trong miệng nhưng không ngờ mọi người lại nghe thấy, cô chậm rãi quay đầu sang nhìn Trần Diệc Nhiên cầu cứu.

-Điềm Tâm, có phải Diệc Nhiên không cho con nói không? - Mẹ Điềm Tâm nhìn thoáng qua nét mặt của cô, đôi mắt đảo quanh cười hì hì hỏi.

-Ách...đúng vậy, đúng vậy á... - Điềm tâm liền gật đầu, thâm thúy nói:

-Anh Diệc Nhiên bảo đang trong giai đoạn tìm hiểu thôi, khi nào có dịp sẽ nói cho mọi người biết...

-Thật sao? - Mẹ Trần Diệc Nhiên vui mừng, chỉ cần con trai bà nói có người yêu thì bà đã an tâm rồi, bây giờ thông tin đại chúng toàn nói về mấy cái gì mà đồng tính luyến ái, rồi đột nhiên bà sợ có một ngày, Trần Diệc Nhiên thừa nhận mình thích con trai nữa thì khổ...

-Ừ. - Trần Diệc Nhiên khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm hiện lên nụ cười thản nhiên mà trả lời, sau đó hướng phía mọi người nói:

-Chờ đến lúc tình cảm bọn con chín muồi thì con sẽ đưa cô ấy về ra mắt.

-Hả? Việc đó...việc đó... - Bố Điềm Tâm vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía gia đình lão Dương.

Dương Tịnh Nhi vẻ mặt có chút thất vọng, bố mẹ cô thì vẫn mỉm cười nâng chén rượu lên nói:

-Đây quả là chuyện tốt, chúc mừng chúc mừng nhé lão Trần, chắc không bao lâu nữa anh sẽ phải bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho con trai rồi đấy...

-Ha ha ha ha, cám ơn cám ơn!! Tôi cũng đang rất háo hức đến ngày đó đây! - Bố Trần Diệc Nhiên vui vẻ khác thường, vội vàng đứng dậy đáp lễ.

-Chuyện đó...Diệc Nhiên và bạn gái nó quen nhau lâu chưa? - Mẹ Trần Diệc Nhiên biết không thể moi tin tức gì từ con trai nên quay đầu sang hỏi Điềm Tâm.

Điềm Tâm sửng sốt một chút rồi quay đầu cầu cứu Trần Diệc Nhiên.

Trần Diệc Nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm truyền tin nhắn:

“Em muốn nói gì thì nói thế đấy”

-Khục khục... - Điềm Tâm suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói:

-Kì thật cũng chưa được bao lâu, chính là vì anh Diệc Nhiên thích bạn gái nhưng lại không chịu thừa nhận, vì vậy hai người lãng phí một khoảng thời gian khá dài.

-Hả? - Mẹ Trần Diệc Nhiên sửng sốt, không nghĩ sự việc lại như thế, bà suy nghĩ một chút rồi nghi ngờ hỏi:

-Việc đó...cô gái kia không thích Diệc Nhiên nhà mình sao?

-Thích ạ, nhưng anh Diệc Nhiên lại chê người ta chưa chín chắn. - Điềm Tâm vẻ mặt vô tội trả lời.

-Thời nay con cái đều được bố mẹ che chở, mấy ai lại sớm trưởng thành được chứ! - Mẹ Trần Diệc Nhiên nhìn hắn trách móc, sau đó vẻ mặt tò mò hướng phía Điềm Tâm tiếp tục hỏi:

-Sau đó thế nào?

-Sau thế nào sao... - Điềm Tâm suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói:

-Về sau hai người bọn họ một thời gian dài không có liên lạc, gần đây quan hệ hình như mới tốt lên nên quen nhau cũng mới mấy ngày thôi ạ...

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.