Chương 97: Có cảm giác 3
- ChịĐiềm Tâm, bĩnh tĩnh lại !
Thẩm Thi thấy bộ dạng khẩn trương của Điềm Tâm liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt sâu tĩnh mịch nhìn thẳng, chân thành nói:
- Em... cũng thích chị !
- Ừ...
Điềm Tâm nhẹ gật đầu, vẻ mặt không hiểu gì. Thẩm Thi có chút buồn bực trong lòng, nói với Điềm Tâm:
- Chị xem, em nói lời như vậy mà chị cũng không khẩn trương như lúc nãy ?
- Cậu còn nhỏ, khi nào học đại học năm 4 rồi hãy nói chuyện yêu đương với chị.
Điềm Tâm có chút buồn cười nhìn Thẩm Thi, giọng điệu cứng rắn vừa nói ra, cô liền ngây người tại chỗ. Thẩm Tâm cùng Lục Dật Tiêu cũng quay đầu nhìn Điềm Tâm, trong khoảng thời gian ngắn phòng khách bất chợt lặng đi. Thật lâu sau, Điềm Tâm nhẹ nhàng thở dài một hơi, thấp giọng nói với Thẩm Thi:
- Tiểu Thi, có phải Trần Diệc Nhiên anh ấy cũng xem chị như vậy ?
Thẩm Thi thở hắt ra, cười với Điềm Tâm:
- Rốt cuộc chị cũng hiểu được rồi ?
Điềm Tâm không biết nên nói gì cho thuyết phục, sau nửa ngày rầu rĩ:
- Thế nhưng tình cảm của chịđối với anh ấy rất nghiêm túc.
- Vậy làm sao chị biết tình cảm của em đối với chị là không chân thành ?
Thẩm Thi nháy đôi mắt tĩnh mịch, một tia ngây ngô chạy trên gương mặt, xuất hiện thêm vẻ khôi ngô, giọng nói của cậu ta làm cho người khác khó có thể kháng cự sự chân thành, cứ như vậy làm cho Điềm Tâm trong lúc nhất thời bị hoảng hốt.
- Được rồi, đừng làm cho chị Điềm Tâm của cậu rối thêm.
Thẩm Tâm không chút khách khí đánh một cái trên lưng Thẩm Thi, bỉu môi:
- Cậu không thấy Điềm Tâm đã biến thành người máy rồi sao ?
- Haha
Thẩm Thi nhìn thấy bộ dạng cứng đờ của Điềm Tâm, cuối cùng bật cười.
Điềm Tâm nhìn thấy bộ dáng Thẩm Thi cười đến đau bụng, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, cả người tức giận liền bổ nhào về phía trước, đem Thẩm Thi đặt dưới thân, hung hăng đánh cậu ta một trận.
Trong nháy mắt, ngày lễ kỉ niệm trăm năm thành lập trường đã tới. Hôm nay là thứ sáu, trường học muốn cho nghỉ lễ trăng rằm. Vì vậy bắt đầu từ thứ năm, đám học sinh bắt đầu rục rịch, đợi đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc có thể về nhà chơi một chuyến. Sáng sớm, Điềm Tâm đã gửi tin nhắn cho Trần Diệc Nhiên, lòng tràn đầy chờđợi hỏi anh:
- Anh Nhiên, hôm nay là ngày kỉ niệm một trăm năm lập trường, anh có tới xem biểu diễn không ?
Mãi cho đến giữa trưa, Trần Diệc Nhiên mới trả lời tin nhắn của Điềm Tâm:
- Nếu rãnh sẽ đi.
Tuy rằng anh không nói cuối cùng có đến hay không, nhưng mà Điềm Tâm thấy bốn chữ này lòng đầy vui mừng, bất kể thế nào thì cũng có hy vọng anh sẽđến đây, phải không ?
Buổi chiều là thời gian diễn tập, tuy rằng kỷ niệm ngày thành lập trường không được nghỉ, nhưng mọi lớp học đều đã hỗn loạn, hầu như các học sinh khác đều náo nhiệt muốn đem toàn bộ dãy lầu lật tung lên hết. Giáo viên trong lớp cũng chỉ cười cho qua, hoàn toàn không giống bình thường nghiêm túc yêu cầu các học sinh yên tĩnh học bài, vì vậy mà tiếng ồn càng thêm quyết liệt. Thẩm Tâm ỷ mình là lớp trưởng, lén lút chạy tới hậu trường lễ đài xem Điềm Tâm diễn tập. Nhưng tìm Điềm Tâm và Tô Việt một vòng cũng không thấy, cuối cùng cô tóm lấy một bạn học sinh khác hỏi thăm mới biết được hai người bọn họđang ở gốc cây Tử đằng bên kia.
Dưới cây Tửđằng cao lớn, Tô Việt mặc áo sơ mi trắng, nhìn Điềm Tâm đang đứng ở trước mặt cười nhẹ, do dự một lúc, rốt cuộc mở miệng:
- Điềm Tâm, thật ra tớ... thích cậu.