Chương 99: Có cảm giác 5
Điềm Tâm nhìn cậu không được tự nhiên, giọng nói cũng cà lăm theo.
- Có... có sao ?
- Điềm Tâm!
Tô Việt bất đắc dĩ nhìn cô, trầm mặc hồi lâu mới hỏi:
- Tớ thích cậu làm cậu áp lực như vậy sao ? Nếu như cậu không thích tớ thì cứ nói thẳng cho tớ biết, mặc dù cóđau lòng nhưng mà sẽ không sẽảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.
- Tớ...
Điềm Tâm có chút ngượng ngùng nhìn ánh mắt quật cường của cậu, trong lòng khẽđộng một chút, côđã từng trực tiếp thổ lộ với Trần Diệc Nhiên không lẽ sẽ tạo áp lực cho anh, nếu như Trần Diệc Nhiên không thích cô, vậy sẽ trực tiếp từ chối sao ?
Nếu như không phải là Tô Việt thổ lộ, có lẽ cô cũng sẽ không khó khăn cự tuyệt như vậy, hơn nữa bình thường quan hệ Tô Việt với cô cũng không tệ lắm. Bây giờ cô rất sợ nói cái gì làm tổn thương cậu, sau này có muốn làm bạn cũng không thể.
Nếu vậy... Trần Diệc Nhiên cũng nghĩ như cô ?
- Điềm Tâm, Điềm Tâm ?
Tô Việt nhìn Điềm Tâm có chút ngẩn người, đưa tay khua trước mặt cô.
- Tớ...không phải
Điềm Tâm lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tô Việt, côáy náy nói nhỏ:
- Không phải...thực ra, tớ có thích một người.
- ...
Tô Việt trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khó khăn cười cười với Điềm Tâm, dịu dàng nói:
- Tớ biết, nhưng nếu có một ngày, cậu không thích người kia nữa thì...thử chấp nhận tớđi ?
- Tớ...
Điềm Tâm mở to miệng, không biết trả lời như thế nào.
- Được rồi, sắp tới buổi biểu diễn, cậu nhanh ăn cơm chiều đi.
Tô Việt phất tay, ánh mắt sâu kín nói với cô:
- Tí nữa gặp lại ở trên sân khấu, Điềm Tâm, cậu không cần phải căng thẳng.
- Ừ.
Điềm Tâm gật đầu, miễn cưỡng coi nhưđã bằng lòng.
Thấy bóng lưng Tô Việt đãđi xa, Điềm Tâm lấy điện thoại từ trong túi ra, do dự một lúc lại gửi tin nhắn cho Trần Diệc Nhiên:
- Anh Nhiên...buổi tối có làm thêm giờkhông ?
Một lát sau, Trần Diệc Nhiên gửi lại một tin:
- Không có.
- Vậy tối nay anh sẽ đến xem biểu diễn sao ?
- Sẽ.
Một chữ ngắn ngủn gửi tới, nhưng khiến cho Điềm Tâm mở cờ trong bụng, như vậy anh Nhiên muốn tới xem biểu diễn, thật tốt quá!
- Điềm Tâm !
Ngay lúc Điềm Tâm mừng rỡ, một giọng nói truyền tới từ phía sau.Điềm Tâm quay đầu lại, nhìn thấy Trần San San mặc áo sơ mi trắng thêm chiếc quần đùi màu đen, cười nhẹ:
- San San, đây là trang phục biểu diễn của lớp các cậu à ?
- Đúng vậy, tớ sẽnhảy !
Trần San San thuận miệng hỏi tiếp:
- Buổi tối hôm nay biểu diễn ba mẹ cậu cóđến không ?
Vẻ mặt Điềm Tâm dịu lại, có chút ngây ngô:
- Bọn họ không tới, đi công tác mất rồi.
- À...
Trần San San có chút áy náy nhìn Điềm Tâm, sau đó nói:
- Ba mẹ tớ đều sẽ đến, còn có anh tớ nữa.
Điềm Tâm kinh ngạc nhìn cô
- Anh cậu ? Trần Diệc Nhiên?
Trần San San gật đầu, cười rất vui vẻ:
- Đúng vậy, vốn là tối nay anh ấy muốn tăng ca, nhưng mà bị tớ uy hiếp là nhất định phải tới giúp tớ chụp ảnh, anh ấy bị tớ bám riết không buông đành phải thỏa hiệp. À màđến lúc đó, tớ sẽ nhờ anh ấy giúp các cậu chụp thật nhiều hình.