Chương 122: Đêm Giáng Sinh, Nàng thỏ 4
Điềm Tâm đôi mắt đỏ au,chằm chằm nhìn Trần Diệc Nhiên bằng ánh mắt gay gắt, một hồi lâu mới mở một nụ cười có chút tự giễu mà hướng về phía anh nói:
-Kì thực lời cự tuyệt này, trước mặt anh quả thực không dễ dàng để nói ra,ý của anh em hiểu,Trần Diệc Nhiên, từ nay về sau em không muốn gặp lại anh nữa!!!
Điềm Tâm nói xong, liền quay người khóc và lao ra ngoài cửa.
Trần Diệc Nhiên sững sờ đứng đó, nhìn theo hình bóng núc ních của nàng thỏ Điềm Tâm, định đuổi theo nói gì đó, nhưng rồi lại đột nhiên phát hiện, giờ này khắc này, bất luận nói gì, cũng là điều vô bổ.
Dưới lầu nhà anh nhân viên quản lí chính đang ngồi thưởng thức các chương trình trên chiếc ti vi nhỏ, đột nhiên từ trong thang máy lao ra một con thỏ lớn,hắn sợ hãi chỉ kịp kêu lên một tiếng, đang chuẩn bị tiến lên hỏi chuyện gì đang xảy ra thì con thỏ kia đã chạy thẳng ra khỏi nhà trọ rồi chạy như bay ra con đường chính rồi.
Nhân viên quản lí nhà trọ nhìn theo bóng dáng của con thỏ dần khuất, bất giác đưa tay lên vuốt đôi mắt của mình, ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, bây giờ có phải ban đêm đâu, không hiểu tại sao mình lại sinh ra ảo giác như vậy.
Điềm Tâm mặc bộ đồ thỏ, thẫn thờ đi trên con đường cái, trên đường người ta tập trung tới xem nàng thỏ lông xù đáng yêu, thỉnh thoảng lại có người tới yêu cầu được chụp ảnh chung với cô.
Điềm Tâm ngẩng đầu lên nhìn những khuôn mặt rạng rỡ của những người đi trên đường, cảm thấy mình đã trải qua một mùa Giáng sinh thực sự tồi tệ, tại sao việc thích một người lại khó khăn như vậy??
Chẳng lẽ ở cái tuổi này, thích một người là không nên sao?
Cô quay đầu lại thoáng nhìn về hướng khu nhà trọ của Trần Diệc Nhiên, người cô thích đã không đuổi theo cô, quả thật, mấy tiểu thuyết được diễn trên ti vi, đều là gạt người đấy...
Hắn căn bản đã không quan tâm đến cô, cũng căn bản không có mong muốn mong cô tiếp tục thích hắn, từ xưa tới nay đều vậy, vẫn luôn là bản thân cô bằng lòng đi...
Điềm Tâm cười có chút tự giễu, chậm rãi quay về hướng nhà của mình.
Trần Diệc Nhiên nhìn quanh gian phòng rộng mở vẫn y nguyên, thóang nhìn thấy trên bàn kia đầy những món ăn cho một bữa tiệc Giáng sinh lớn, đột nhiên nhớ ra, kì thật Điềm Tâm đi mà còn chưa kịp ăn cơm nữa...
Một lần nữa anh lại làm cô tổn thương rồi.
Lúc này đây, có lẽ cô đã từ bỏ ý định thích anh rồi...
Trần Diệc Nhiên lúc này nội tâm trống rỗng, anh chậm rãi lái xe dừng trước cửa, đóng sầm cánh cửa lớn, sau đó trở lại bàn ăn, dùng nĩa xiên một miếng salad táo bỏ vào miệng nếm thử, hẳn là vị chua chua ngọt ngọt của salad tương, và cảm thấy trong đó có một chút nhàn nhạt cay đắng nữa.
Quay lại nhìn cái phòng khách được trang trí đầy những vật dụng Giáng sinh, sau khi cái bóng dáng bé nhỏ kia rời đi, mặc dù có những thứ này trang trí trong nhà, cũng không khỏi hiện lên vẻ lạnh lẽo buồn tẻ.
Trần Diệc Nhiên có chút bực bội mà vò tóc, ném cái nĩa ăn đang cầm trong tay đi rồi đi thẳng quay về phòng ngủ.
Qua lễ Giáng sinh cũng là lúc sắp đến Nguyên Đán, không còn vài ngày nữa là kì thi cuối kì, sau đó trường học sẽ nghỉ để chuẩn bị bước sang năm mới.
Điềm Tâm cầm trong tay phiếu điểm, nhìn thành tích của mình trên một mảnh giấy màu đỏ, cảm thấy năm qua đối với cô thật là một năm thê thảm.
-Điềm Tâm, cậu làm sao vậy, gần đây trông như cậu không được khỏe.
Thẩm Tâm lo lắng nhìn Điềm Tâm, từ sau khi cái đem Giáng sinh ấy thì cô lúc nào cũng than vãn như thế, thế nhưng khi hỏi cô thì cô lại không muốn nói chuyện gì đã xảy ra.