Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 176: Chương 176: Đêm nay hẹn hò nhé? 6




Chương 177: Đêm nay hẹn hò nhé? 6

Trần Diệc Nhiên dửng dưng lườm vị bác sĩ kia một cái rồi lạnh nhạt nói:

-Cậu hôm nay rảnh rỗi vậy sao? Còn có thời gian quan tâm đời sống tình cảm của bệnh nhân.

Vị bác sĩ cười lớn, lắc lắc đầu nói:

-Không không, cái ta quan tâm không phải là đời sống tình cảm của bệnh nhân, mà là đời sống tình cảm của bạn học cũ, thế nào, nói xem, cô bé này là em gái máu mủ của cậu hay chỉ là em gái trên danh nghĩa?

Trần Diệc Nhiên im lặng lấy một quả táo ở đầu giường nhét vào tay hắn, sau đó đứng dậy từ từ đẩy hắn ra khỏi cửa, nói:

-Đều không phải, được rồi, cậu có thể tiếp tục đi kiểm tra bệnh nhân của cậu rồi đấy!

-Ai, ai? Mình có bận gì nữa đâu? - Tiếng vị bác sĩ kia dần dần biến mất ngoài hành lang.

Trong đầu Điềm Tâm xám xịt nhìn căn phòng trong thoáng chốc đã không còn ai, cảm thấy đời mình thật tang thương, thay đổi quá nhanh, làm cho cô thật không thể phản ứng kịp.

Một lát sau, Trần Diệc Nhiên trở về. Hắn nhìn Điềm Tâm đang ngẩn người ngồi trên giường bệnh, mỉm cười và tiến đến gần rồi thò tay huơ huơ trước mặt cô, sau đó trầm thấp nói:

-Hoàn hồn chưa?

-A!

Điềm Tâm lấy lại tinh thần, nhìn Trần Diệc Nhiên đang đứng bên giường mà miệng giật giật nhỏ giọng hỏi:

-Anh ta đi rồi à?

-Ừ.

Trần Diệc Nhiên ngồi xuống cái ghế cạnh giường, thuận miệng đáp, sau đó lấy laptop trong cặp ra, không ngừng gõ bàn phím.

Điềm Tâm nhìn bộ dạng Trần Diệc Nhiên nhanh chóng chìm vào công việc, một hồi lâu mới hỏi:

-Anh đang làm việc à?

-Đúng vậy.

Trần Diệc Nhiên mắt vẫn dán vào máy tính đáp:

-Anh xin nghỉ buổi chiều rồi, vì làm việc ở đây cũng vậy thôi.

-Anh làm vậy...tùy tiện xin nghỉ như thế, có thật không sao không đấy? - Điềm Tâm thắc mắc hỏi.

Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Điềm Tâm, sau đó nở một nụ cười nhẹ:

-Lục tổng đồng ý là được rồi, người khác nói gì, cũng không cần biết.

Trên gáy Điềm Tâm bỗng toát mồ hôi, ông anh à, anh thật quá buông thả rồi đấy!

Ăn trưa xong, Điềm Tâm nằm trên giường bệnh, nhìn những vệt nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào gian phòng, trên sàn nhà phản ra một màu vàng kim óng ánh. Trần Diệc Nhiên mặc sơ mi trắng, quần tây xám thẫm, cứ thế ngồi mải mê làm việc trong ánh nắng ấm áp. Ánh mặt trời tạo ra một quầng sáng nhàn nhạt quanh Diệc Nhiên, hắn xắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng nõn thon dài, mười ngón tay không ngừng gõ lách cách trên bàn phím.

Điềm Tâm nhìn một chút, đột nhiên sinh ra một cảm giác không chân thực, cái người mà cô thích từ lâu, thật sự đang ở cùng cô sao?

Hắn thật sự cũng có tâm ý với cô sao?

Có lẽ ánh mắt Điềm Tâm quá nồng nhiệt, Trần Diệc Nhiên đang say sưa gõ bàn phím rốt cuộc cũng phải ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô, chịu không được liền bật cười, trầm giọng hỏi:

-Thấy thần thái của anh thế nào?

Điềm Tâm bị hắn nhìn ra có chút ngượng ngùng mà vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, thấp giọng nói:

-Không có gì...chỉ là em cảm thấy có một chút không chân thực...

-Cái gì không chân thực? -Trần Diệc Nhiên điềm đạm hỏi.

-Hình như...

Điềm Tâm do dự một chút, đôi mắt long lanh nhìn hắn, chần chừ nói:

-Anh Diệc Nhiên, anh cũng thích em đúng không?

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.