Chương 178: Đêm nay hẹn hò nhé? 7
Trần Diệc Nhiên sững sờ, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của của Điềm Tâm, trầm mặc một lát, sau đó khóe môi nở một nụ cười đẹp đẽ nói:
-Xem ra, có lẽ phải cho em cảm giác chân thật hơn một chút nhỉ?
-A? - Điềm Tâm không rõ hàm ý trong lời nói của hắn, mở trừng hai mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Trần Diệc Nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Điềm Tâm, hơi cúi người, khuôn mặt thanh tú của hắn càng lúc càng gần cô hơn. Điềm Tâm có thể cảm nhận hơi thở vừa ấm áp vừa lành lạnh của hắn, cảm giác rất dễ chịu.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Trần Diệc Nhiên chợt sáng lên, chăm chú nhìn Điềm Tâm. Lúc chóp mũi của hắn sắp chạm vào Điềm Tâm, cô cảm thấy như tim mình muốn bay ra ngoài vậy.
-Anh...anh làm gì vậy? - Điềm Tâm không hiểu mà cảm thấy hồi hộp, há miệng lắp bắp.
-A...
Chóp mũi Trần Diệc Nhiên khẽ chạm vào mặt cô, sau đó tay hắn thò lên trên đầu cô mà lấy xuống một cái lông chim, mỉm cười nói:
-Trên đầu em có cái này, anh giúp em lấy xuống...
Điềm Tâm nhìn chiếc lông chim Trần Diệc Nhiên đang giơ trước mặt, mở trừng hai mắt, trong lòng có chút thất vọng.
Cô tưởng rằng...Trần Diệc Nhiên đang muốn...
Trần Diệc Nhiên thấy trong mắt cô nỗi thất vọng, nở một nụ cười trên khóe môi, giọng mê hoặc trầm thấp hỏi thăm:
-Sao vậy? Em cho rằng anh định hôn em sao?
Điềm Tâm cắn nhẹ môi...Cô đúng đang nghĩ như vậy...
-Đã đoán đúng.
Trần Diệc Nhiên giọng trầm thấp mà thốt lên ba chữ ấy, sau đó đưa bờ môi mỏng hôn lên đôi môi sưng đỏ của Điềm Tâm.
Điềm Tâm sững sờ, cứ như vậy mà nhìn khuôn mặt thanh tú đang gần trong gang tấc, đôi mắt sâu thẳm của hắn còn hiện lên vẻ vui đùa, cánh môi ấy thì thật mềm mại và ấm áp.
Cô đang...bị Trần Diệc Nhiên thao túng sao?
Điềm Tâm trong lòng tức giận, hôm nay vì một đống lạp xưởng miệng, cô đã phải chịu đựng đủ loại chế nhạo, lại càng không phải từ một người nên càng tức giận mà không chút khách khí, há miệng cắn bờ môi Trần Diệc Nhiên một cái.
-A...
Trần Diệc Nhiên hơi đau, liền đứng thẳng người lên, nhìn bộ mặt hồng hào đang tức giận của Điềm Tâm, nhịn không được đưa tay sờ sờ vào chỗ vừa bị cô cắn, buồn cười nói:
-Tiểu cẩu, sao lại cắn người?
-Cắn anh đấy!
Điềm Tâm nhe răng nói với Trần Diệc Nhiên, vung vẩy nắm đấm:
-Miệng em đã sưng vậy rồi, anh vẫn tiếp tục hạ thủ, thật quá độc ác!
-Haha...
Trần Diệc Nhiên trong lòng sung sướng mà cười lớn, thò tay nhéo má Điềm Tâm, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
-Xem ra tinh thần em đang rất tốt nhỉ?
-Nói nhảm!
Điềm Tâm trừng mắt liếc hắn một cái, dù là ai ngủ trên giường một ngày một đêm thì tinh thần đều cũng sẽ tốt lên thôi.
-Vậy đổi phương thức đi...
Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm cười đen tối, ranh mãnh nói:
-Nếu không thể hôn môi, chúng ta có thể đổi phương thức khác, hay là liền đêm nay, hẹn hò nhé?
“Đêm nay hẹn hò”??
“Hẹn hò”???
Điềm Tâm bị bốn chữ đẹp đẽ lộng lẫy ấy làm chấn động cả đầu óc, đôi mắt trong veo mở to nhìn Trần Diệc Nhiên bộ dạng cười đen tối, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra cái hình ảnh kia...