Chương 52: Điềm Tâm tỏ tình (10)
Trần Diệc Nhiên hơi sững sờ, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Điềm Tâm, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết nên nói gì mới phải.
Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên không nói gì thì nghĩ đến những lời bản thân vừa nói ra, thoáng cái bỗng trở nên lúng túng. Cô quét đôi mắt sáng trong nhìn chung quanh một lượt sau đó giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve vậy, nói:
- Dù sao thì em cũng nhìn ra là anh thích chị Tiểu Như.
- Vậy nên?
Trần Diệc Nhiên liếc đôi mắt nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên nói với Điềm Tâm:
- Rốt cuộc em muốn nói gì?
- Không có gì.
Khí thế của Điềm Tâm bỗng chốc hạ thấp đến một nửa, cô há hốc miệng sau nửa ngày rốt cuộc cũng hỏi ra một câu:
- Anh Nhiên, vì sao anh không thích chị Tiểu Như?
- Hả?
Trần Diệc Nhiên tựa hồ không nghe rõ câu hỏi của cô, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn cô.
- Anh Nhiên, anh tuy vẫn cười với chị ấy nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách, điêu này có thể nói rõ anh không thích chị ấy. Bởi vì thích một người anh sẽ không tự chủ được mà muốn gần họ hơn.
Điềm Tâm cắn cắn bờ môi, nhìn Trần Diệc Nhiên chân thành nói.
Trần Diệc Nhiên cười cười lắc đầu:
- Em quan sát cẩn thận thật.
- Bởi vì em cũng thầm mến một người.
Điềm Tâm do dự cả buổi rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí nói với Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên hơi sững sờ, sau nửa ngày mới gạt đầu nói:
- Ồ?
- Thế nhưng người em thích lại không thích em.
Điềm Tâm nhìn nét mặt của anh, có chút chán nản, thất vọng cúi thấp đầu, dùng chân đá vài viên đá trên đường, chỉ cảm thấy nội tâm thật khó chịu.
Trong khoảng thời gian ngắn Trần Diệc Nhiên không biết nên nói gì cho phải. Hai người cứ như vậy trầm mặc đối diện với nhau một hồi lâu, sau đó Trần Diệc Nhiên mới thấp giọng mở miệng:
- Điềm Tâm.
- Dạ?
- Em bây giờ còn nhỏ, có lẽ nên lấy việc học quan trọng hơn. Thân là anh trai, anh thật sự vui khi em tâm sự với anh. Thế nhưng ở cái tuổi này của em, là giai đoạn mù quáng với tình yêu. Đợi sau khi em lên đại học, quen biết nhiều người, khi ấy quay đầu nhìn lại lúc này em sẽ cảm thấy hiện tại thật không thể tin được. Về sau sẽ gặp được người tốt hơn bây giờ, chờ em lớn hơn chút nữa sẽ hiểu rõ yêu một người là như thế nào.
Giọng nói của Trần Diệc Nhiên vang lên lọt vào tai Điềm Tâm, giống như một làn gió ấm áp, thế nhưng lại làm cho lòng Điềm Tâm thoáng se lạnh.
- Không phải em tâm sự với anh.
Điềm Tâm hét lên với Trần Diệc Nhiên. Lúc này anh đã đứng lại, yên tĩnh nhìn cô, ánh mắt như đang nhìn về một đứa trẻ đang giận dỗi vậy.
Điềm Tâm bị anh nhìn thì càng thêm tức giận, không nhịn được mà quát lên:
- Em biết rõ thích một người là như thế nào. Em cũng biết rõ người em thích là ai, về sau em cũng chỉ thích mình người ấy thôi. Em không cần anh dạy em những điều này.
- Điềm Tâm.
Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
- Không phải anh chỉ lớn hơn em bảy tuổi thôi sao, vì sao cứ nhìn em như một đứa trẻ chứ?
Điềm Tâm thở phì phì nhìn anh nói tiếp:
- Em không phải là trẻ con. Trần Diệc Nhiên, người em thích là anh.