Chương 51: Điềm Tâm tỏ tình (9)
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật gật đầu, đáp một tiếng với Điềm Tâm đang ngồi đối diện với mình, sau đó đứng dậy.
Điềm Tâm nghe Trần Diệc Nhiên gọi thì vội vàng đứng dậy sau đó vuốt vuốt lại trang phục mình sau đó nhìn về phía chị họ Tiểu Như cười tủm tỉm nói:
- Cảm ơn chị Tiểu Như đã chiêu đãi.
- Đừng khách sáo, lần sau lại đến nhé.
Tiểu Như cười cười nhìn Điềm Tâm nói.
- Chúng ta đi thôi.
Trần Diệc Nhiên nhìn sang Tiểu Như gật đầu một cái rồi đưa tay ra khoác lên bả vai Điềm Tâm, đỡ cô ra khỏi cửa tiệm.
Điềm Tâm nghiêng đầu sang, nhìn cánh tay đang khoác trên vai mình, cảm giác cả cơ thể như đều nằm trong ngực anh. Trên người anh còn có mùi hương bưởi trà mật ong thoang thoảng. Đột nhiên tiếp xúc thân mật như vậy làm cho cô không tự chủ mà mặt đỏ ửng lên, nhịp tim cũng vì vậy mà tăng lên.
Ra khỏi cửa tiệm, Trần Diệc Nhiên thu lại cánh tay đang ôm Điềm Tâm, chậm rãi tiêu soái bước đi phía trước cô. Điềm Tâm không hiểu sao lại có chút thất vọng.
- Không phải chủ đề trò chuyện của bọn anh quá nhàm chán chứ? Lúc nãy anh thấy em suýt nữa đã ngủ gật rồi.
Hai người cứ như vậy một trước một sau bước đi, sau giây phút yên lặng thì bỗng nhiên Trần Diệc Nhiên xoay người hỏi cô một câu.
- Dạ? Không phải đâu...
Điềm Tâm có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng nói tiếp:
- Chỉ là các anh đang thảo luận vấn đề lên đại học, em thấy mình không nên xen vào thì hơn... Dù sao em cũng chỉ là học sinh cấp ba.
- Ừ.
Trần Dậc Nhiên lại trầm mặc một lát sau đó cười cười nói:
- Không sao đâu, ba năm nữa cũng lên đại học rồi. Đến lúc đó sẽ gặp được rất nhiều bạn mới, bạn học và nhiều chuyện khác nữa, lúc ấy tầm mắt em cũng rộng hơn bây giờ.
- Vâng.
Điềm Tâm câu hiểu câu không gật đầu, sau đó nhìn Trần Diệc Nhiên vẫn bước trước duy trì một đoạn với mình, đột nhiên nghĩ đến thái độ của anh với chị Tiểu Như, vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Anh Nhiên... Chị Tiểu Như có phải là người anh thích không?
- ...
Trần Diệc Nhiên hơi sửng sốt một chút, hiển nhiên anh không ngờ là Điềm Tâm sẽ hỏi vấn đề này, tuy nhiên sau một hồi anh lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Em chỉ là một đứa trẻ, biết thích là thế nào không?
- ...
Điềm Tâm chỉ nhìn anh không nói lời nào. Qua một hồi mới bĩu môi tỏ vẻ tức giận nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
- Tại sao em là trẻ con chứ? Em năm nay cũng đã mười sáu tuổi, nếu như ở thời cổ đại thì đã sớm lập gia đình sinh con đẻ cái rồi. Nhưng ở hiện đại em cũng đã có CMND rồi, theo pháp luật mà nói thì em cũng đã là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm hình sự rồi.
Trần Diệc Nhiên chớp mắt mấy cái, nhìn Điềm Tâm đang xị mặt ra, không nhịn được mà bật cười rồi gật gù:
- Ừ được rồi, xem là vậy đi.
- Không phải xem vậy đi mà vốn là như thế.
Điềm Tâm mạnh miệng sửa lại, uốn nắn lại lời anh:
- Thích một người là trong mắt chỉ thấy mình người ấy. Mỗi lần nhìn thấy người ấy, ánh mắt đều không tự chủ mà sáng lên. Khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên. Nếu như lúc tâm trạng không tốt chỉ cần nhìn thấy người kia thì bống dưng sẽ trở nên cao hứng, giống như là trời đang giăng mây chỉ cần người kia vừa xuất hiện thì toàn bộ thế giới đều bỗng dưng sáng lên vậy.