Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 314: Chương 314: Em muốn ôm anh ngủ (3)




Chương 315: Em muốn ôm anh ngủ (3)

Trần Diệc Nhiên kéo vali hành lý đi trước cô tới phòng 1203.

Cô cứ thế mà đi theo anh, rồi thuận miệng nói: “Anh.”

“Sao vậy??” Trần Diệc Nhiên vừa chăm chú tìm phòng vừa trả lời cô.

“Sao chúng ta lại phải ở khách sanh Hoàng gia a?? Nghe người tài xế vừa rồi nói ở đây rất đắt a?” Rốt cục cô cũng không nhịn được mà hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.

“Ân……” Trần Diệc Nhiên hơi quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nhịn không được cười cười, nói: “Sao nào, đã bắt đầu nghĩ tới việc giúp anh tiết kiệm tiền sao??”

“Nói linh tinh cái gì đó.” Khuôn mặt nhỏ của cô không tự chủ được mà đỏ ửng lên.

“Anh đang nói về việc sau này em sẽ quản lý chi tiêu sinh hoạt của anh.” Khóe môi Trần Diệc Nhiên nở một nụ cười tươi rất đẹp rồi lại tiếp tục trêu cô: “Em thấy khách sạn này trang trí thế nào??”

“Ách…… Khá tốt.” Cô gật đầu. Cô thực sự không hiểu nhiều về lĩnh vực này nhưng thật sự nhìn qua thì khách sạn này rất rộng, đẹp, sạch sẽ. Tất cả mọi nơi đều bày hoa tươi. Dọc đường đi cô còn có thể nhìn thấy mấy cái nhà ăn liền, hơn nữa ở đây cũng có bán trái cây, bánh mì, đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Về cơ bản ở đây thật sự có thể đáp ứng được nhu cầu hàng ngày của mọi người.

“Là khá tốt.” Trần Diệc Nhiên cười tủm tỉm mà hướng cô nói: “Vậy em đoán, một phòng ở đây giá bao nhiêu tiền một đêm??”

“A??” Cô hơi sửng sốt một chút, sau đó hậm hực nói: “Làm sao em biết được a…… Mấy ngàn?? Cũng không tới mức một đêm mầ mấy vạn chứ??”

“Ngô…… Cũng không đúng lắm……” Trần Diệc Nhiên cao thâm khó đoán nhìn cô cười cười, sau đó đứng đắn nói: “Dù sao rất đắt là được.”

“Rất đắt rốt cuộc là bao nhiêu a??” Cô tò mò nhìn anh hỏi.

“Làm gì? Em còn tính trả anh tiền sao??” Đôi mắt Trần Diệc Nhiên sáng lên, cười tủm tỉm hỏi.

“Đúng vậy…… Không thể chỉ ở không như vậy được cũng phải trả tiền cho anh chứ……” Cô vô cùng nghiêm túc trả lời, nghiêm túc nhìn anh nói: “Nếu đắt quá lát nữa em không thể trả được thì em sẽ nhớ sau này sẽ kiếm tiền trả lại cho anh.”

“Phân chia rõ ràng như vậy sao??” Trần Diệc Nhiên vươn tay ra ôm chầm lấy cổ cô, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán cô, sau đó nói: “Nếu sau này em kiếm không đủ tiền thì phải làm sao??”

“Em sẽ kiếm đủ!!” Đầu cô hiện đầy hắc tuyến “Khách sạn này rốt cục là đắt như thế nào a, người bình thường như em sao vào được.”

“Nói giỡn.” Trần Diệc Nhiên nhịn không được bật cười, anh mở cửa phòng 1203 ra sau đó đi vào đem hành lý đặt vào tủ quần áo sau đó quay về phía cô quơ quơ tay nói: “Thấy được không, thẻ kim cương ở tập đoàn Hoàng gia này bằng tất cả các khách sạn trên cả nước gộp lại đó.”

“Gộp lại??” Cô nhịn không được mở to hai mắt nhìn anh “Anh tới đây bao nhiêu lần rồi mới có được thẻ kim cương như vậy a?”

“Nói bậy cái gì vậy.” Đầu Trần Diệc Nhiên đầy hắc tuyến, “Cái này là anh lấy của Lục Dật Tiêu a.”

“Tiêu ca ca??” Cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

“Hình như anh quên chưa nói với em …… tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng gia là ông của Lục Dật Tiêu??” Trần Diệc Nhiên hơi mỉm cười thấp giọng nói với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.