Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 315: Chương 315: Em muốn ôm anh ngủ (4)




Chương 316: Em muốn ôm anh ngủ (4)

Thật sao!??

Cô nhịn không được liền trừng mắt nhìn Trần Diệc Nhiên.

Tập đoàn Hoàng gia…… Tất cả mọi nơi trên cả nước này đều có cổ phần của tập đoàn Hoàng gia??

“Ý của anh là……” Cô há miệng thở dốc, lắp bắp nói: “Tiêu ca ca là thiếu gia??”

“Đúng…… Có thể nói như vậy.” Trần Diệc Nhiên nghẹn cười, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Nhưng đừng bao giờ gọi như vậy trước mặt Lục Dật Tiêu, cậu ta ghét nhất là bị gọi như vậy đó.”

“Được, em sẽ cẩn thận!” Cô làm động tác khéo khóa miệng, sau đó liền nhịn không được bật cười.

Hai người nói chuyện với nhau thêm một lát rồi kéo nhau xuống dưới tầng ăn cơm.

Đến khi ăn cơm xong về phòng, cô nhìn hai phòng rồi lại thấy buồn.

Ăn cơm xong sớm nên hai người liền về phòng nghỉ ngơi …… Thật sự rất nhàm chán a……

Huống chi phòng của cô và Trần Diệc Nhiên còn cách xa nhau như vậy, mỗi người ở một đầu hành lang. Mặc dù hành lang ở đây có đèn nhưng nhìn qua không thấy một bóng người, thật là khủng khiếp a……

“Đi thôi, đến phòng anh chúng ta cùng xem TV. Anh có mang theo một ít đồ ăn ngon từ Trùng Khánh về cho em.” Trần Diệc Nhiên rất tự nhiên dắt tay cô đi về phòng mình, vừa đi vừa nói: “Tới khi nào em mệt anh sẽ đưa em về phòng nghỉ ngơi. Một mình em ở trong phòng cũng rất buồn a.”

“……” Cô vô cùng khó hiểu ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên.

Đại ca à, anh đi guốc trong bụng em sao. Sao emnghix cái gì anh cũng biết hết vậy ……

Mắt cô hơi rủ xuống nhìn bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau.

Trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại ba năm trước đây lần đầu tiên cô gặp Trần Diệc Nhiên.

Khi đó anh đứng trước mặt cô mặc một bộ tây trang phẳng phiu liền bị cô gọi bằng chú nhưng cô đã thích anh suốt ba năm.

Ba năm trôi qua gọi là dài nhưng thật ra nó chỉ như vừa mới đây mà thôi.

Lúc trước khi bị Trần Diệc Nhiên từ chối cô đã rất khổ sở, tuy rằng cô còn nhớ rõ nhưng bây giờ điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.

Khoảng thời gian cô ở trên đảo tìm anh, nguyện vọng lớn nhất của cô lúc đó chỉ là anh có thể nghiêm túc liếc nhìn mình một cái, có thể phát hiện cô vẫn luôn chờ anh.

Cô chưa từng nghĩ tới một ngày cô và anh sẽ cùng nắm tay nhau, nhìn nhau cười.

Trong nháy mắt, cô đột nhiên hy vọng, có thể ở bên anh, nắm tay anh như vậy đi đến cuối con đường.

“Điềm Tâm?? Điềm Tâm??” Trần Diệc Nhiên nắm chặt tay cô, quơ quơ tay trước mặt cô, nghi hoặc hỏi: “Em làm cái gì ngây người đến ngốc vậy, đi vào đi.”

“Nga……” Cô ngay lập tức phục hồi lại tinh thần nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Trần Diệc Nhiên, nhìn cặp mắt đen thâm thúy.

“Tất cả đồ ăn đều ở trong vali, trong đó cũng có rất nhiều đồ ăn vặt, em thích ăn cái gì thì cứ lấy mà ăn. Anh đi tắm trước đã.” Trần Diệc Nhiên sờ đầu cô sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

“Được” Cô gật đầu rồi quay đầu lại liếc nhìn qua phòng tắm trong giây lát cả người cô liền cứng đờ.

Vừa rồi lúc cô đi vào không có để ý phòng tắm. Bây giờ anh nói muốn đi tắm nên cô mới đột nhiên chú ý tới.

Kia kia kia……

Sao tường phòng tắm lại là tường pha lê thế kia!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.