Chương 317: Em muốn ôm anh ngủ (5)
Cô cảm thấy trong lòng như có một con nai nhỏ đang chạy loạn trong đó.
Kính của phòng tắm trong suốt a!!
Như vậy chẳng phải có thể nhìn thấy……
Trần Diệc Nhiên……
Cô cố gắng lấy đôi tay nhỏ bé của mình che đi khuôn mặt đang dần nóng bừng lên, không dám nhìn xuống dưới nữa.
Trần Diệc Nhiên ngồi xổm trước cái vali rồi nhanh chóng tìm được bộ quần áo mới. Anh vừa mới đứng dậy liền nhìn thấy mặt cô đang đỏ ửng như đít khỉ.
Anh nghi hoặc nhìn cô nói: “Em sao vậy, sao mặt lại đỏ như thế kia??”
“Không có gì…… Thật sự không có gì……” Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh mặc một chiếc áo sơmi cùng quần tây liền cảm thấy mình dường như có khả năng nhìn thấu mọi vật, dường như có thể xuyên qua quần áo nhìn đến……
Khụ khụ……
Emma…… Càng nghĩ cô càng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn a……
Cô có chút thẹn thùng cúi đầu xuống sợ mình cứ xem như vậy thì sẽ bị chảy máu mũi mất.
“Thật sự không có việc gì?” Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, duỗi tay sờ khuôn mặt đang nóng của cô. Má cô thật sự bây giờ đang rất rất nóng.
“Có phải em bị ốm không? Sao lại nóng như vậy chứ?” Trần Diệc Nhiên lại đặt tay lên trán cô, sờ sờ một chút rồi lẩm bẩm: “Trán không nóng vậy là không phải bị sốt a……”
“Khụ khụ, em thật sự không có sao hết! Anh nhanh đi tắm đi!!” Cô bỏ tay anh xuống khỏi mặt mình, mắt khẽ liếc qua phòng tắm. Thật sự bây giờ không biết nhìn hướng nào mới tốt.
Trần Diệc Nhiên Nhìn theo cô về phía cái phòng tắm có kính trong suốt kia.
Trong lòng rốt cuộc cũng hiểu được cô đỏ mặt vì cái gì.
Anh không nhịn được có chút buồn cười mà nhéo má cô, giọng trêu chọc nói: “Anh còn tưởng em bị làm sao nữa chứ. Thật không có tiền đồ. Lúc nãy khi xem hai người đàn ông thân mật với nhau em cũng không có đỏ mặt cơ mà?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, tức giận nhìn Trần Diệc Nhiên nói: “Xí! Em xem hai nam nhân thân thiết khi nào a! Nói bậy! Em còn chưa kịp xem gì cả đã bị anh lấy mất IPAD rồi.”
“Nga……” Trần Diệc Nhiên cố tình kéo dài giọng “Em nói như vậy xem ra là đang tiếc nuối a …… Vậy em cứ xem đi anh không cản em nữa.”
“Loạn…… Anh nói bậy cái gì vậy chứ! Ai nói em muốn xem!” Cô đỏ mặt nói: “Đừng nói nữa, trên máy tính có cái gì đẹp, hiện tại không phải có một trai đẹp ở trước mặt em sao. Ngắm nhìn anh vẫn tốt hơn nhìn bọn họ a!”
Trần Diệc Nhiên hơi nhăn mày, khóe môi nỏe một nụ cười tươi, đôi mắt như cười như không gắt gao nhìn chằm chằm vào cô mà trong mắt hoàn toàn là ái muội.
Cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên nhưng bây giờ cô đã cưỡi lên lưng hổ rồi không thể leo xuống được nữa vậy nên cô liền hướng về phía Trần Diệc Nhiên nói: “Sao vậy! Em dám xem, anh dám cởi sao?”
“Ha hả……” Trần Diệc Nhiên rốt cục là nhịn không được liền cười thành tiếng.
Anh vươn tay ra sờ cái đầu xù của cô giọng nói mang theo tia hài hước nói: “Em dám nhìn thì tại sao anh không dám cởi, chỉ sợ người nào đó nhìn được một nửa lại bị đánh cho tơi bời……”