Chương 219: Giả vờ như không quen (8)
- Vậy chọn món ăn đi - Trần Diệc Nhiên ấn nút gọi phục vụ, đợi sau khi phục vụ đi vào thì nhìn Trần San San hỏi - San San, em muốn ăn gì?
Trần San San suy nghĩ món ăn mình muốn, sau đó Trần Diệc Nhiên lặp lại một lần sau đó... Không có sau đó rồ...
Điềm Tâm nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Diệc Nhiên, nghĩ thầm anh thật đúng là giả vờ không quen mình sao?
Trần San San thấy Trần Diệc Nhiên hoàn toàn không có ý hỏi Điềm Tâm ăn gì nên xoay đầu hỏi cô:
- Điềm Tâm cậu ăn gì?
- Giống cậu là được rồi - Điềm Tâm nói với Trần San San sau đó nghiến răng nghiến lợi nói - Thuận tiện cho chúng tôi một chai rượu vang đỏ Laffey năm 82.
- Cậu muốn uống rượu sao?
Trần San San ngạc nhiên nhìn cô.
- Ha ha... Cũng đã đến chỗ này rồi, không uống rượu vang đỏ thì phụ mấy năm học hành vất vả cho kỳ thi đại học quá. - Điềm Tâm nghiên túc nói với Trần San San - Rồi cả, khó được anh Nhiên mời làm khách, một hồi sinh, hai hồi thục lần thú nhất anh ấy mới tớ ăn cơm tớ xấu hổ, lần này xem như mọi người đều quen thuộc rồi, vậy thì cũng không cần khách khí, đúng không anh Nhiên?
Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong suốt quật cường của Điềm Tâm, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười xinh đẹp:
- Đúng thế, không cần khách khí, cứ việc gọi.
- Đúng không? - Điềm Tâm nhìn Trần San San hất cằm nói - Nếu như anh ấy đã nói vậy thì chúng ta khách khí làm gì, San San, không phải cậu còn muốn ở cho người bên cạnh kéo đàn vi-ô-lông sao? Bọn họ có lẽ có phục vụ nà đấy.
- Có... Nhưng mà... - Vẻ mặt của nhân viên phụ vụ khó xử, nhìn Điềm Tâm, giải thích - Nhưng bình thường chúng tôi diễn tấu toàn là những ca khúc tình yêu, mọi người... ba người...
- Chúng tôi cũng là người yêu mà.
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ thản nhiên nói.
- Ơ... Mọi người... Không phải là anh em sao?
Nhân viên phục vụ có chút nghi ngờ nhìn bọn họ, vừa rồi nghe cách xưng hô của bọn họ anh ta cứ tưởng họ là ba anh em, chẳng lẽ có một đôi là tình nhân?
Trần San San nghi ngờ nhìn Điềm Tâm. Trần Diệc Nhiên đôi mắt sáng trưng nhìn về phía cô, ánh mắt mơ hồ lại mong đợi.
- Tôi với cô ấy, hai chúng tôi là người tình.
Điềm Tâm liếc qua Trần Diệc Nhiên sau đó duoxi cái tay mảnh khảnh bé nhỏ chỉ Trần San San chân thành nói với người phục vụ.
- A?
Nhân viên phục vụ trong thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, đôi mắt mê mang nhìn Trần San San lại nhìn Điềm Tâm. Chuyện này... Nhìn tới nhìn tôi vẫn là hai nữ sinh, chẳng lẽ có một người giả gái?
Trần San San cũng khiếp sợ nhìn Điềm Tâm? Trần Diệc nhiên thì nheo nheo mắt, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Điềm Tâm lại túm lấy tay Trần San San, chuyên chú ôm cô ấy, vùi đầu mình đặt lên vai cô ấy, nhìn nhân viên phục vụ cười nói:
- Chúng tôi là less. Là người tình, mặc dù cả hai đều là gái thế nhưng giới tính cũng không phải là vấn đề, đây là thế kỷ hai mốt rồi, mọi người cũng không nên cứ bảo thủ như vậy, chúng tôi thật lòng yêu nhau. Thật ấy, ngay cả người nhà cũng tiếp nhận sự thật rồi, anh xem đi hôm nay anh trai chúng tôi đến đây là để làm chứng đấy.