Chương 220: Giả vờ như không quen (9)
Điều này, đến phiên Trần Diệc Nhiên có biểu cảm như ăn phải rồi.
Nhân viên phục vụ vẫn còn khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần. Đầu năm nay tuy rằng có nghe đến đồng tính luyến tái, thế nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải, không e dè mà thừa nhận mình.
Hai cô gái nhỏ “lưỡng” này, anh ta cẩn thận nhìn thoáng qua. Ừ, một người lớn lên môi hồng răng trắng, đôi mắt trong suốt, một người kiều diễm ướt át, ánh mắt lưu chuyển.
Vừa rồi không nói còn chưa thấy, hiện tại đã nói hình như... Quả thật là một động tác không bị cản trở, rất có khí khái đàn ông, một người khác lại khả ái, y như con chim non khép vào người, xác thực... như là một đoi.
- Có thể để người đến kéo đàn?
Điềm Tâm nhìn nhân viên phục vụ hỏi thêm một tiếng.
- Ơ... Có thể... Có thể... Tôi sẽ đi gọi...
Nhân viên phục vụ khi dường như mới tỉnh khỏi mộng, nhìn Điềm Tâm liên tục gật đầu, xác nhận xong thực đơn thì anh như chớp chạy đi.
Trần San San cũng khôi phục tinh thần, không chịu nổi đẩy Điềm Tâm ra khỏi người mình, sau đó nói:
- Vì sao muốn nghe đàn vi-ô-lông lại nói tớ với cậu là đồng tính chứ?
- Vậy thì sao? - Điềm Tâm nhìn Trần San San và Trần Diệc Nhiên có ánh mắt giống nhau thì trừng lớn hai mắt - Vì chúng ta là đồng tính thì xem như anh ấy là người thân của bọn mình, cũng được mà.
- Tớ khinh - Trần San San cả kinh thiếu chút nữa té khỏi ghế - Điềm Tâm, cậu điển ồi, bị chó cắn sao? Cậu muốn nghe đàn vi-ô-lông lại nói cậu với tớ là đồng tính, ít nhất hai người từng hôn môi còn chưa nói, tớ khinh. nếu tớ với cậu mà hôn môi tớ đây cả một tuần cũng không muốn ngủ.
- Làm sao vậy? Kích động sao?
- Phì, buồn nôn đấy.
Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, nửa ngày sau mới há rộng miệng nói:
- Còn lý do chỉ muốn đùa chút thôi.
- Tớ thừa nhận định lực tớ yếu, không chịu nổi trò đùa này đâu, bà mẹ nó. Nếu như cậu thật sự là một người dồng tính luyến ái thì làm sao bây giờ? Bà mẹ nó. Cậu không yêu thích hoa thơm lớp cậu vậy thì nhường cho tớ đi. Tớ rất thích.
Trần San San tạm thời khôi phục lại tinh thần sau khi bị Điềm Tâm dọa sợ, mỗi một câu nói luôn kèm theo tớ khinh đi trước hoặc là bà mẹ nó.
Điềm Tâm lẳng lặng nhìn cô, sau nửa ngà mới nói:
- Nếu cậu sớm nói thích Tô Việt thì tớ đã không giả vờ cậu với tớ là người tình rồi.
- Tớ nhổ vào.
Trần San San đột nhiên cảm thấy bữa cơm này không thể nào ăn ngon được, quả thực là muốn xin lỗi ban thân mà bỏ chạy.
Trong lúc hai người cãi nhau ầm ĩ thì cửa phòng bao đột nhiên vang lên một tràng gõ cửa.
Trần Diệc nhiên liếc nhìn hai cô, bất đắc dĩ lắc đầu lại nhìn vào cửa ra vào nói:
- Mời vào.
Tô Việt mang theo đàn vi-ô-lông đẩy cửa phòng bao bước vào, động tác ưu nhã.
- Tô Việt? Điềm Tâm có chút ngạc nhiên nhìn cậu ta - Sao cậu đến đây?
- Tớ nghe nói nhân viên phục vụ nói các cậu muốn nghe đàn vi-ô-lông - Tô Việt nhìn Điềm Tâm ôn nhu cười, sau đó đặt khung đàn vi-ô-lông lên vài mình, hỏi - Muốn nghe bài gì, chọn đi.