: Khi nào thì công khai a
“ San San, có cái gì muốn ăn không…” Trần Diệc Nhiên đẩy cửa thư phòng ra, một bên thấp giọng hỏi một bên nhìn về phía Trần San San.
Trần San San cầm trong tay cái khung hình kia, ngây ngốc mà đứng trước bàn làm việc, nhìn Trần Diệc Nhiên biểu tình lạnh nhạt, không biết nên làm gì.
“ Làm sao vậy ?” Ánh mắt Trần Diệc Nhiên quét đến khung hình trong tay Trần San San, ánh mắt hơi có chút mập mờ, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt cô, từ trong tay cô lấy đi khung hình, thanh âm trầm thấp nói: “Nhìn thấy ảnh chụp của chị dâu của em rồi hả ?”
“ Ừm…” Trần San San cứng đờ gật đầu.
“ Ừm.” Trần Diệc Nhiên cũng không nói gì, chỉ là đem khung hình một lần nữa đặt lại trên bàn sách, sau đó đưa tay quơ quơ trước mặt Trần San San, nhíu mày nói: “ Choáng váng?”
“Không… Có…” Trần San San rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhịn không được vươn bàn tay nhỏ che lại miệng mình, một cái tay khác chỉ chỉ Trần Diệc Nhiên, lại chỉ chỉ cái khung hình kia, không dám tin nói: “ Chị dâu em? Điềm Tâm ?”
“ Ừm.” Trần Diệc Nhiên vẫn như cũ bình tĩnh gật đầu.
“ Em đi ! Hai người các anh thật sự là quá tốt !” Trần San San nhịn không được kêu lên thành tiếng.
“ Làm sao vậy ?” Điềm Tâm nghe được động tĩnh, từ phòng bếp bưng hai ly nước chạy đến thư phòng, nhìn Trần San San cùng Trần Diệc Nhiên đứng sánh vai nhau, đưa tay đem ly nước đưa tới trước mặt hai người bọn họ hỏi: “ Uống nước không ?”
“ Ừm…” Trần Diệc Nhiên nhận lấy ly nước trong tay Điềm Tâm, thuận tay ôm lấy bả vai cô, hơi cúi đầu ở trên gò má phấn nộn nhẹ nhàng mà hôn một cái, thanh âm ôn nhu nói: “ Cám ơn.”
“Không… Cần cảm ơn…” Điềm Tâm cả người đều cứng lại rồi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Trần San San cũng đồng dạng cứng đờ, một đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng hé ra, thế nhưng không biết nên nói cái gì.
“Hai người… Hai người thế nhưng thật sự rất tốt !?” Trần San San nhịn không được lại lặp lại một tiếng.
“ Ừm…” Trần Diệc Nhiên khẽ nhíu mày, đem ly nước trong tay đưa tới bên môi, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó không vui nói: “ Em là máy lặp lại hả ? Một câu còn cần phải nói hai lần sao ?”
“ Em đi ! Hai người cũng nên suy xét một chút xem trái tim nhỏ của em có năng lực thừa nhận không a !” Trần San San từ trong tay Điềm Tâm cầm qua ly nước, ngẩng đầu lên, một hơi đem nước trong ly uống cạn, sau đó hít một hơi thật sâu mà nói: “ Chuyện khi nào ?”
“ Thì… Mùa hè này ?” Điềm Tâm nhỏ giọng mà trả lời.
“ Là mùa hè này ?” Trần San San nhíu nhíu mày, nhìn vẻ mặt Trần Diệc Nhiên thản nhiên, kéo kéo khóe miệng nói: “ Thoạt nhìn không giống a, anh tớ vừa rồi không phải còn nói anh ấy cùng bạn gái đã quen biết nhiều năm rồi sao?”
“Cái kia là…” Điềm Tâm do dự một chút, sau đó tiếp tục nói: “Cái kia là… Kỳ thật chúng ta lúc trước…”
“ Lúc trước chỉ là không có xác định quan hệ mà thôi, hiện tại là chính thức xác định quan hệ.” Trần Diệc Nhiên tiếp lời Điềm Tâm, nhàn nhạt mà trả lời.
“ Đã nhiều năm…” Trần San San tinh tế hồi tưởng một chút, sau đó nhìn hai người bọn họ nói: “Hai người chẳng lẽ sẽ không phải lúc Điềm Tâm học lớp mười đã ở bên nhau chứ ?”
“…” Điềm Tâm không nói lời nào.
Trần San San một mực nhìn đùi mình, khẳng định nói: “ Tuyệt đối là vậy! Tớ nhớ rõ có hai lần kêu Điềm Tâm theo chúng ta cùng nhau ăn cơm, cậu đều thoạt nhìn giống như không cao hứng cho lắm… Đúng rồi, lúc ấy cậu không phải còn nói, cậu thích người đàn ông mà không hề thích cậu hay sao?”