Chương 371: Lúc nào thì công khai đây? (2)
“Chuyện đó thì...” Điềm Tâm ngập ngừng, không biết nên giải thích thế nào.
“Lúc ấy lại cãi nhau.” Trần Diệc Nhiên vẫn thong thả ung dung như cũ ôm lấy Điềm Tâm, thản nhiên nói với Trần San San.
“……”
Trần San San lập tức im lặng không nói được lời nào.
Chẳng trách tại sao lúc ấy cô cảm thấy bầu không khí giữa Điềm Tâm và anh trai cô có chút gì đó kì lạ, mệt cho cô còn tưởng rằng đó là vì hai người họ không quen nên mới có thái độ như vậy với nhau, thì ra lại là đôi tình nhân cãi nhau!
“Tớ khinh, hai người bọn cậu, giấu diếm tớ cũng quá kín đáo rồi đấy?” Trần San San lườm Điềm Tâm một cái, sau đó gật gù nói: “Tớ hiểu rồi, lúc khai giảng, bạn học của tớ thấy cậu và một người đàn ông cùng nhau đi thuê phòng, thì ra người đó chính là anh trai tớ...”
“Ha ha……” Điềm Tâm xấu hổ cười cười.
“Chẳng trách tại sao cậu có thể khẳng định chắc chắn người đàn ông lớn tuổi hơn cậu kia không phải là tên lừa đảo...” Trần San San trầm ngâm nói: “Anh trai tớ là một người đàn ông tốt như vậy, đã quyết định chọn ai làm bạn gái, thì nhất định sẽ không tùy tiện chia tay... A a a!!! Không được! Vậy mà tớ lại bị hai người lừa gạt lâu như vậy! Hai người phải bồi thường cho tớ!!!”
“Bồi thường cho em cái gì??” Trần Diệc Nhiên bình tĩnh hỏi cô ấy.
“Em muốn Điềm Tâm bồi thường cho em!!” Trần San San chỉ vào thẳng vào mũi của Điềm Tâm, hùng hổ nói: “Rõ ràng con nhóc này sinh muộn hơn em một tháng, vậy mà hiện giờ lại sắp trở thành chị dâu của em!! A a a!!! Trong lòng em không thoải mái!!”
“A...” Điềm Tâm yếu ớt lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn tớ bồi thường cho cậu như thế nào?”
“Mời tớ ăn cơm!!” Hai tay Trần San San chống nạnh, không chút khách khí nói với Điềm Tâm: “Tớ muốn chọn thật nhiều món đắt tiền!! Ăn cho cậu táng gia bại sản thì thôi!!”
“Cái này...” Điềm Tâm ngập ngừng, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Diệc Nhiên một cái.
“Khoan đã…” Đột nhiên khí thế của Trần San San sụp đổ: “Ăn cho cậu táng gia bại sản cũng là khiến anh trai tớ phá sản, chẳng có gì tốt đối với tớ cả...”
Trần San San lại tiếp tục thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Điềm Tâm một lúc lâu, rồi ngồi lên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm những tài liệu trên bàn lẩm bẩm: “Tại sao anh trai tớ lại đi thích cậu, rốt cuộc thì cậu có chỗ nào tốt chứ... Tớ vẫn cứ nghĩ rằng anh trai sẽ tìm cho tớ một người chị dâu xinh đẹp như tiên nữ, vậy mà kết quả lại là người như cậu...”
“Tớ thì làm sao? Tớ có gì không tốt, có chỗ nào không xứng với anh trai cậu?” Điềm Tâm buồn bực nhìn cô ấy, ấm ức hỏi ngược lại.
“Cậu sao??” Trần San San ngẩng đầu lên nhìn Điềm Tâm, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: “Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, toàn thân trên dưới chỉ có duy nhất đôi mắt kia là to tròn nhất, cậu nói xem rốt cuộc tại sao anh trai tớ lại thích cậu chứ?”
“Thôi đi, cậu thì biết cái gì? Cái này gọi là ngây thơ đáng yêu!!” Điềm Tâm lườm Trần San San một cái, sau đó quay đầu nhìn Trần Diệc Nhiên nói: “Anh Nhiên, anh nói xem có đúng không?”
Trần Diệc Nhiên hơi cong khóe miệng, suy nghĩ một lát, sau đó gật gật đầu nói: “Anh cảm thấy San San nói rất đúng… Điềm Tâm, em thử nói xem rốt cuộc anh thích em ở điều gì?”
“Hai người...” Điềm Tâm lập tức nghẹn lời.
Sau một lúc lâu, cô nhìn thấy Trần Diệc Nhiên cười cười, rốt cuộc thẹn quá hóa giận nói: “Được lắm, hai anh em nhà anh xúm lại bắt nạt em!! Hừ! Nếu như anh chướng mắt em, tại sao không đi tìm một người khác đi? Em cũng không ngại đâu!!”
“À... Thật sự không ngại sao??” Trần Diệc Nhiên duỗi tay ôm chầm lấy bả vai Điềm Tâm, thấp giọng hỏi hỏi.