Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 306: Chương 306: Ngày ngày nhớ đến anh nhưng không thấy được anh (5)




: Ngày ngày nhớ đến anh nhưng không thấy được anh (5)

Sau khi tiễn Lục Dật Tiêu về, Điềm Tâm nhìn thấy người đến người đi đang chờ ở đại sảnh máy bay, xoay đầu lại, vẻ mặt mê mang mà nhìn Thẩm Tâm hỏi: “Làm sao bây giờ ?”

“Xe của anh ta liền để lại bãi đỗ xe của sân bay đi, hai người chúng ta bắt xe buýt về trường học, buổi sáng ở phòng Quản lý lấy được chìa khóa của ký túc xá, cậu có mang theo ra ngoài không ?” Thẩm Tâm nghĩ nghĩ, hướng phía Điềm Tâm hỏi.

“Có mang theo.” Điềm Tâm gật gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, buổi tối hôm nay cậu là muốn ngủ ở ký túc xá, hay là đi nhà của tớ ngủ?”

“Hả ?” Điềm Tâm sửng sốt một chút.

“Ồ… Đúng rồi, chốc nữa Trần Diệc Nhiên cũng từ Trùng Khánh bay qua đây chứ?” Thẩm Tâm giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó một lát, bất thình lình hướng về Điềm Tâm nói: “Vậy cậu cũng không cần phiền nào rồi, Trần Diệc Nhiên nhà cậu buổi tối hôm nay phỏng chừng sẽ cùng cậu ở cùng nhau, tớ vẫn là chính mình về nhà ở là tốt lắm.”

“Hả?” Điềm Tâm còn không kịp phản ứng .

“Hả cái gì, nghe không hiểu sao?” Thẩm Tâm một mặt cười xấu xa để sát vào Điềm Tâm, giảm thấp âm thanh nói: “Cậu cũng đừng theo tớ ngồi xe trở về trường học, ở lại sân bay chờ Trần Diệc Nhiên là được, về phần hai người buổi tối hôm nay đi nơi nào ở thì… Ừm… Tớ tin tưởng Trần Diệc Nhiên chính mình sẽ an bài.”

“Ý của cậu là…” Điềm Tâm rốt cuộc lấy lại tinh thần, đỏ mặt nhìn Thẩm Tâm nói: “Là nói buổi tối hôm nay, tớ theo Nhiên ca ca ở bên ngoài ?”

“Đúng vậy.” Thẩm Tâm gật gật đầu, nói: “Không phải vậy sao? Chẳng lẽ cậu muốn đem Trần Diệc Nhiên mang đến nơi cậu đang ở tại thành phố N? Đừng nói với tớ điều đó, tớ thế nhưng chịu không nổi hai người cứ ở trước mặt tớ ân ân ái ái, lại nói Trần Diệc Nhiên nhà cậu mới vừa đem Lục Dật Tiêu bắt đi, tớ còn chưa tìm anh ta tính sổ đây.”

“Đó cũng là Lục Dật Tiêu trước kia đem Trần Diệc Nhiên lừa gạt đi ra ngoài a…” Điềm Tâm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thẩm Tâm nói: “Ôi… Oan oan tương báo khi nào mới chấm dứt…”

“Bớt nói nhảm, được rồi, cậu là muốn tớ ở chỗ này cùng cậu chờ người ? Hay vẫn là muốn tớ đi trước a?” Đôi mắt ngọt ngào của Thẩm Tâm chuyển động, sau đó cướp lời của Điềm Tâm ngay trước khi cô mở miệng, trước tiên nói: “Được rồi, tớ biết ý của cậu, vậy tớ liền đi trước, cậu ở chỗ này ngoan ngoãn chờ Trần Diệc Nhiên, tuyệt đối đừng chạy loạn, vạn nhất lại bị bọn buôn người lừa bán, tớ cũng không cứu được cậu.”

“Tớ còn chưa lên tiếng đâu…” Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy, “Lại nói, cái gì gọi là lại bị lừa bán chứ?”

“Hì hì, cậu không nói lời nào tớ cũng biết rõ cậu đang suy nghĩ gì.” Thẩm Tâm hướng về phía cô cười một tiếng, sau đó vuốt vuốt mái tóc dài của mình bên tai, cười híp mắt nhìn cô nghiêm túc nói: “Tốt lắm, không cùng cậu tán dóc nữa, hỏi cậu một vấn đề nghiêm túc.”

“Ừm, vấn đề gì?” Điềm Tâm ngẩng đầu, chờ cô ấy nói chuyện.

“Chính là… Cậu hôm nay mặc… Loại quần lót nào hả…” Thẩm Tâm thấp giọng tiến đến bên tai Điềm Tâm , nhỏ giọng hỏi.

“Hả?” Điềm Tâm sửng sốt một chút.

“Ban đêm cậu cùng Trần Diệc Nhiên ở cùng một chỗ… Vạn nhất thú tính của anh ta đại phát…” Trong đôi mắt Thẩm Tâm thoáng qua một tia bỡn cợt, hướng về phía Điềm Tâm nháy nháy mắt.

“Nói bừa, Nhiên ca ca mới không phải là người như vậy!” Điềm Tâm đỏ mặt, hướng về phía cô ấy lớn tiếng phản bác.

“Ồ…” Thẩm Tâm cười như không cười mà nhìn cô, vươn cánh tay mảnh khảnh ôm cổ Điềm Tâm, nghiêm túc nói: “Nhiên ca ca nhà cậu năm nay cũng lên hai mươi sáu à nha, chậc chậc, nhiều năm như vậy, anh ta cũng không có bạn gái, không biết nhu cầu sinh lý cũng là giải quyết như thế nào… Trước đó anh ta vẫn luôn một mực không đối với cậu xuống tay, là bởi vì cậu còn là trẻ vị thành niên, hiện tại sao…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.