Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 307: Chương 307: Ngày ngày nhớ đến anh nhưng không thấy được anh (6)




Chương308: Ngày ngày nhớ đến anh nhưng không thấy được anh (6)

Điềm Tâm hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng ngần,vẫn một mực hồng từ cần cổ đến mặt.

“ Tớ cũng chính là nhắc nhở cậu một chút.” Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm mang dáng vẻ quẫn bách, nhịn cười không được, sau đó tiếp tục nói: “ Trần Diệc Nhiên nhà cậu cũng không nhất định liền đêm nay xuống tay với cậu nha.”

“Tớ… Tớ cảm thấy…” Điềm Tâm mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy Nhiên ca ca sẽ không đâu…”

“Ồ…” Thẩm Tâm kéo dài thanh âm, một đôi con mắt xinh đẹp lóe ra hào quang óng ánh, cô ấy cứ như vậy nhìn chăm chú vào Điềm Tầm thẳng đến khi cô ngượng ngùng cúi đầu, lúc này mới lặng lẽ hỏi: “ Hai người ở chung với nhau một thời gian tốt như vậy, chẳng lẽ Trần Diệc Nhiên liền không có bất kỳ dấu hiệu gì muốn xuống tay với cậu?”

“ Không có.” Điềm Tâm ngẩng đầu lên, một đôi mắt nhu thuận như nước nhìn Thẩm Tâm, kiên định đáp.

“ Thật?” Thẩm Tâm không quá tin mà nhìn về phía cô, tiếp tục truy vấn nói: “Chẳng lẽ Trần Diệc Nhiên cho tới bây giờ đều không có đối với cậu làm qua chuyện gì để cậu mặt đỏ tim đập hả?”

“ Ách… Hôn môi có được tính không…” Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến mà trả lời nói.

“…” Thẩm Tâm nhất thời im lặng, rồi lại chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy vấn nói: “ Kia chẳng lẽ anh ta cũng chưa có biểu hiện qua dấu hiệu gì đó kỳ quái sao?”

“ Cái này hả…”

Không biết vì cái gì, trong đầu Điềm Tâm lại nhớ tới sự tình đêm hôm đó, Trần Diệc Nhiên chẳng biết tại sao lại chạy tới phòng tắm tắm nước lạnh.

Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt cô liền trở nên mất tự nhiên.

“ Vậy chính là có rồi? Mau nói, chuyện gì!” Thẩm Tâm nhìn bộ dáng chần chờ của Điềm Tâm, lập tức liền từ trong không khí đánh hơi được một ít vị đạo của đầu mối.

“ Ách… Kỳ thật cũng không tính là chuyện kỳ quái gì rồi…” Điềm Tâm đưa tay ra sau gáy chính mình gãi gãi, nhìn bộ dáng Thẩm Tâm biểu lộ ra vẻ mặt bát quái, có chút xấu hổ nói: “Tớ chính là nghĩ không được rõ ràng… Vốn dĩ hắn hôn tớ rất thân mật, không biết vì cái gì lại đột nhiên không nói một lời liền đứng lên, chạy đi tắm rửa, tắm rửa xong bộ dáng giống như tâm tình còn cực kém, trực tiếp đem tớ vác lên trên xe đưa về nhà rồi.”

“ Đột nhiên chạy đi tắm?” Thẩm Tâm sửng sốt một chút, sau đó tựa như minh bạch cái gì đó, nhịn không được đưa tay chọc chọc cánh tay Điềm Tâm, như tên trộm nói: “Khà khà, có phải hay không là tắm bằng nước lạnh à?”

“ Đúng vậy đó, làm sao cậu biết ?” mặt mũi Điềm Tâm tỏ rõ vẽ nghi ngờ nhìn cô ấy.

“ Khà khà khà khà, khà khà khà khà…” Thẩm Tâm cũng không nói chuyện, cũng là hướng về phía Điềm Tâm giả vờ thâm trầm cười.

“ Đến cùng chuyện gì xảy ra hả, cậu đừng chỉ cười nha!” Điềm Tâm nhịn không được đưa tay bấm véo cánh tay Thẩm Tâm một cái.

“ Không có gì!” gương mặt Thẩm Tâm đột nhiên nở nụ cười, trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng nhìn nghiêm chỉnh hướng về phía Điềm Tâm nói: “Không có gì, phỏng chừng cũng là Trần Diệc Nhiên nhà cậu có thói quen tắm nước lạnh đi.”

“Cậu cũng cảm thấy như vậy hả…” vẻ mặt Điềm Tâm biểu tình giống như “Tớ biết ngay là như vậy mà” mà nhìn Thẩm Tâm.

“ Đúng vậy.” vẻ mặt Thẩm Tâm vô tội hướng về phía Điềm Tâm cười một tiếng, sau đó phất phất tay một cái nói: “ Tốt rồi, tớ đi trước nha, cậu ở chỗ này mà ngốc tiếp đi.”

“ Ừm…” Điềm Tâm gật gật đầu.

“ Đúng rồi, cái này cho cậu.” Thẩm Tâm từ balo nhỏ bên người lấy ra một vật, nhét vào trong tay Điềm Tâm, sau đó cười hì hì nói: “Sợ cậu ở chỗ này đợi người sẽ nhàm chán, cái này liền trước cho cậu mượn để giết thời gian cũng được lắm.”

“ Đây là cái gì vậy ?” Điềm Tâm cúi đầu hướng về đồ vật trong tay của chính mình nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.