Chương 456: Nghỉ đông, bốn người đi chơi (9)
“Đi ra ngoài chơi nhớ chú ý an toàn, mấy năm nay, trên đường có rất nhiều trộm cướp.” Cha Điềm quan tâm dặn dò Điềm Tâm.
“Dạ, con biết rồi.” Điềm Tâm vui vẻ.
Rạng sáng ngày hôm sau, Điềm Tâm còn chưa rời giường, mẹ Điềm đã xông vào phòng cô, lạnh lùng kéo chăn của cô: “Mau rời giường, mấy người Thẩm Tâm đã đến dưới nhà rồi.”
“Mấy giờ rồi ạ?” Điềm Tâm mơ mơ màng màng mở mắt, xoay người lấy điện thoại nhìn, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại: “Mới bảy rưỡi mà, không phải cô ấy nói chín giờ mới đến hay sao…”
“Sao con lại ngủ nữa rồi?” Mẹ Điềm kéo gối Điềm Tâm, nói: “Mặc kệ con bé nói mấy giờ, dù sao hiện tại người ta đã đến rồi, con cũng không thể cứ mặc kệ nằm trên giường, mau dậy đi, tại sao lại không có chút lịch sự nào thế.”
“Mẹ… Mẹ tích cực như vậy làm gì chứ, hơn nữa con với cô ấy quen thân nhau đến như vậy rồi, đừng nói là con nằm trên giường, ngay cả lúc con không mặc quần áo cô cũng cũng đã nhìn thấy rồi, còn để ý đến chi tiết nhỏ như vậy làm gì?” Điềm Tâm ôm gấu bông, cho dù bị cướp đi chăn và gối, cũng vẫn ngoan cố nằm trên giường, nhất quyết không chịu dậy.
“Lúc con ở trường như thế nào mẹ mặc kệ, nhưng bây giờ con đang ở nhà, con đừng có bày ra cái dáng vẻ thiếu dạy dỗ, thiếu lễ phép như vậy, mau dậy đi, con còn không dậy, mẹ lấy luôn cả con gấu bông của con đấy!” Mẹ Điềm vỗ cho Điềm Tâm một phát, sau đó đưa tay tắt máy sưởi trong phòng Điềm Tâm, lại uy hiếp: “Con còn không dậy, mẹ liền mở cửa, ở bên ngoài phòng khách không mở máy sưởi, con mà bị chết cóng mẹ không chịu trách nhiệm.”
“Mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy?” Rốt cục Điềm Tâm mở mắt, kháng nghị nhìn mẹ Điềm.
“Mẹ đã hạ quyết tâm với con rồi.” Mẹ Điềm trừng mắt nhìn cô, sau đó xoay người đi ra: “Mẹ đi mở cửa cho Thẩm Tâm, con tranh thủ thời gian mà rời giường đi.”
“A…” Điềm Tâm bất đắc dĩ ngồi dậy.
“Chờ đã…” Mẹ Điềm vừa mới bước ra đến cửa, liền quay lại, cẩn thận dò hỏi: “Con ở chung với Trần Diệc Nhiên… Chẳng lẽ nó cũng từng nhìn thấy con nằm trên giường, hoặc ngay cả khi con không mặc quần áo nó cũng nhìn thấy rồi hả?”
“Khụ… Mẹ, mẹ nghĩ cái gì thế?” Điềm Tâm suýt chút nữa bị lời nói của mẹ mình làm cho sặc nước miếng.
“Không có thì tốt, hôn môi thì được, mẹ còn có thể chấp nhận, còn về những cái khác, tốt nhất là con kiềm chế bản thân một chút cho mẹ.” Mẹ Điềm lại lườm cô một cái, sau đó mới đi ra ngoài.
Điềm Tâm ôm lấy gấu bông của mình ngồi trên giường, trái tim đập thình thịch cuồng loạn.
“Thẩm Tâm, cháu đến à, đã lâu rồi không nhìn thấy cháu, gần đây mẹ cháu thế nào?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói tràn đầy ý cười của mẹ Điềm.
“Dì khỏe, mẹ cháu rất tốt, suốt ngày ân ái nồng nhiệt với cha cháu trước mặt cháu, cứ luôn già mà không chịu đứng đắn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thể xác tinh thần khỏe mạnh của thanh thiếu niên là cháu. Đúng rồi, dì à, Điềm Tâm đâu, đã dậy chưa ạ?” Giọng nói trong trẻo của Thẩm Tâm truyền đến.
Điềm Tâm vội vàng xuống giường, tìm một bộ áo ấm mặc lên, sau đó ra ngoài.
“Đứng lên đứng lên, mẹ tớ trông thấy cậu đến từ xa, đã vội vàng lôi tớ dậy rồi, cũng không biết ai mới là con đẻ…” Điềm Tâm buồn bực nhìn Thẩm Tâm trong phòng khách, hôm nay con bé này mặc một một chiếc áo khoác ngắn màu đen, lại kết hợp với quần jean và giày da nhỏ cũng màu đen, trên đầu thì đội một chiếc mũ đen, lại quàng thêm một chiếc khăn lông cừu cũng màu đen nốt.