Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 454: Chương 454: nghỉ đông, bốn người lữ hành 8




                           Chương 455: nghỉ đông, bốn người lữ hành 8

                                      Edit: Bỉ Ngạn

 

Chẳng được bao lâu, mẹ Điềm Tâm cùng mẹ Trần Diệc Nhiên cũng đã mua đồ ăn trở về, hai người một bên cười nói, một bên vào phòng bếp,một lúc sau, trong phòng bếp truyền ra tới từng đợt nước dãi.

Cảm giác cùng người yêu sống cùng một mái hiên, được như vậy thật tốt.

Chẳng qua cô trước mặt hai vị ba ba, ở liền hạ vài câu đều là ba Trần Diệc Nhiên thua, lão ba Trần Diệc Nhiên rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu trừng mắt với con trai mình nói: “Đi đi đi, tránh qua một bên, đừng ở chỗ này khoa tay múa chân, không thấy ta đã thua mấy ván rồi sao?”

“……” Đôi mắt sâu thẳm của Trần Diệc Nhiên hơi rũ xuống, nhìn ba mình, trầm mặc một lát, sau đó yên lặng mà tránh ra.

Ba Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên rời đi, tức khắc trong lòng nặng nề, “Đừng thế a, đừng đi a, tới giúp ta nhìn xem này thế cục a, ba ngươi chê ngươi phiền, ngươi tạm thời lánh sang bên ta.”

Trần Diệc Nhiên khóe môi gợi lên một mạt mỉm cười, đôi mắt hướng tới ba mình như có như không liếc nhìn một cái, sau đó kéo trương ghế, an an ổn ổn mà ngồi xuống phía sau ba Điềm Tâm.

Ba Trần Diệc Nhiên chỉ có thể ở kia thổi râu trừng mắt, rồi lại không thể nói được cái gì.

Vì thế mấy ván sau, lão ba Trần Diệc Nhiên bị đánh cho tơi bời, quân lính tan rã, rồi lại chỉ có thể người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.

Cơm tối đã chuẩn bị xong, mẹ Điềm Tâm liền gọi bọn họ qua ăn cơm.

Hai nhà vây quanh cái bàn ngồi xuống, cảnh tượng vui vẻ trần đầy.

Thời điểm Điềm Tâm đang cúi đầu cắm cổ ăn ngon lành, di động đột nhiên vang lên.

Cô cúi xuống nhìn một cái, là điện thoại của Thẩm Tâm, vì vậy không hề nghĩ ngợi, liền nhấn nút trả lời.

“Uy, tiểu Điểm Tâm a……”

“Điềm Tâm, ngày mai, bồi ta đi một chuyến W thị, chơi, ăn uống ngủ nghỉ tớ bao tất.” Thanh âm của Thẩm Tâm từ trong điện thoại truyền tới.

“A?” Điềm Tâm sửng sốt, gãi gãi đầu hỏi: “Ngày mai??”

“Ngày mai buổi sáng 9 giờ, tớ qua nhà cậu đợi cậu dưới lầu, cứ như vậy đi, chào.” Thẩm Tâm nói xong liền trực tiếp tắt điện thoại, chỉ để lại Điềm Tâm đầy đầu dấu chấm hỏi mà cái di động.

“Làm sao vậy??” Trần Diệc Nhiên quay đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Điềm Tâm, thuận miệng hỏi.

“Ách…… Thẩm Tâm nói em ngày mai bồi cô ấy đi W thị một chuyến.” Điềm Tâm đem di động một lần nữa cất vào túi, sau đó nhỏ giọng trả lời nói.

“W thị?” Trần Diệc Nhiên nhíu mày, kia chẳng phải là Lục Dật Tiêu đang đi công tác thành thị sao.

“Ân…… Cô ấy phỏng chừng là muốn đi tìm Lục Dật Tiêu đi.” Điềm Tâm nhún vai, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

“Muốn đi thật lâu sao?” Mẹ Điềm Tâm quay đầu tới, nhìn cô thuận miệng hỏi.

“Không biết a, cô ấy nói ăn uống ngủ nghỉ cô ấy bao tất, nghe tới tựa hồ là muốn đi chơi chừng mấy ngày.” Điềm Tâm đem lời của Thẩm Tâm thuật lại làn nữa, sau đó quay đầu cười hì hì nhìn Trần Diệc Nhiên nói: “Rốt cuộc có thể đi ra ngoài chơi, ha ha ha, rốt cuộc không cần ở nhà quét tước, đặt mua hàng tết.”

“Con chỉ biết chơi.” Mẹ Điềm Tâm duỗi tay cốc đầu cô một cái, không nói gì.

“Tiểu hài tử sao, đều là thích chơi tâm tính.” Mẹ Trần Diệc Nhiên cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, ý vị thâm trường nói: “Đáng tiếc đi làm về sau liền không có thời gian đi ra ngoài.”

Trần Diệc Nhiên quay đầu nhìn mẹ mình liếc mắt một cái, sau đó liền không nói.

“Đi ra ngoài chơi chú ý an toàn, về sớm ăn tết.”

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.