Chương 411: Ra mắt mẹ vợ (2)
“Được, đi đi……” Cô gật đầu nhìn mọi người đi rồi mới tới quảng trường Hoàng gia tìm một quán café ngồi đợi Trần San San tới.
Nửa tiếng sau, Trần San San tới.
“Điềm Tâm …… Tớ nói với cậu……” Trần San San vừa mới ngồi xuống chưa kịp nói câu nào đã bị dấu hôn đỏ ửng trên cổ Điềm Tâm thu hút.
Cô ấy hơi dừng lại một chút, sau đó hiểu ra được vấn đề, cười xấu xa nhìn cô nói: “Nha, anh tớ đã tới sao??”
“Ách……” Cô có chút xấu hổ nhìn Trần San San, gật đầu nói: “Phải…… Hôm qua anh ấy tới đây.”
“Vậy sao tớ không thấy anh ấy ở đây?” Trần San San nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không thấy Trần Diệc Nhiên đâu cả.
“Anh ấy qua đây ăn cơm trưa sau đó về luôn rồi.” Cô giả vờ bình tĩnh hỏi Trần San San: “Cậu uống cái gì tớ mời.”
“Không cần.” Trần San San xua xua tay, kiên quyết nói: “Anh tớ thật chả quan tâm tới em gái gì cả. Tớ còn đang đau đầu suy nghĩ không biết sinh nhật sẽ tặng anh ấy cái gì, vậy mà anh ấy tới thành phố N rồi cũng không thèm tới gặp tớ một chút!!”
“Ha hả……” Cô xấu hổ cười.
“Tớ sẽ tự trả tiền, uống nước cũng không mất nhiều tiền. Nhưng tối nay thì cho tớ xin bữa cơm, tớ muốn ăn!!” Hai mắt Trần San San sáng ngời mà nhìn cô.
“…… Được……” Cô khó khăn gật đầu.
“Vậy đi, bây giờ chúng ta đi dạo phố nha.” Trần San San nắm tay cô kéo đi, quay ra gọi phục vụ: “Tính tiền”, sau đó liền ra khỏi quán café.
Cô đi cùng Trần San San tuy hơi do dự một chút nhưng sau đó vẫn mở miệng hỏi: “San San, cậu định tặng quà gì cho anh ấy vậy??”
“Hả?? Anh ấy à……” Trần San San cười tủm tỉm nhìn cô nói: “Tớ định tặng anh ấy Lạc thế kỳ bằng thủy tinh. Cái này mỗi năm ra một cái sản phẩm mới, năm nay đã là năm thứ năm.”
“Như vậy sao……” Cô hơi thất vọng nhìn San San, vốn nghĩ có thể tham khảo chút ý kiến từ cô ấy, không ngờ năm năm qua cô ấy đều chỉ tặng cùng một loại sản phẩm.
“Sao vậy, cậu định tặng anh ấy cái gì a??” Trần San San quay đầu lại nhìn cô tò mò hỏi.
“Tớ vẫn chưa nghĩ ra……” Cô ơi nhỏ giọng nói với Trần San San: “Lúc trước, khi yêu đơn phương anh ấy, tớ đều tặng mấy món đồ thủ công mỹ nghệ, ví dụ như tự làm gối ôm, hay là làm móc khóa và và thứ linh tinh khác. Nhưng năm nay tớ muốn tặng anh ấy một cái gì đó có giá trị một chút.”
“Quà có giá trị?” Trần San San nhìn cô nói: “Hoa hồng?? Hắc hắc, như vậy đủ chính thức chưa??”
“Cái này…… Nó giống như là nam sinh đưa cho nữ sinh vậy……” Cô liền chảy mồ hôi.
“Ngô…… Nói vậy cũng được nữa……” Trần San San gật đầu nói: “Vậy cậu cứ suy nghĩ cẩn thận một chút, tớ đi vào cửa hàng kia liền mua được quà ngay, không cần phải nghĩ nhiều.”
“……” Cô vô cùng hâm mộ cũng như ghen tị.
Từ sau khi ra khỏi cửa hàng Lạc thế kỳ ra, cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ tặng anh cái gì.
Ai…… Quả nhiên là tặng quà snh nhật cũng khó a……
Cô đang buồn bực thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cứ tưởng là Trần Diệc Nhiên gọi tới cô cứ vậy lấy ra nhưng không ngờ bốn chữ “Mẫu thân đại nhân” lại xuất hiện to đùng trên màn hình.