Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 411: Chương 411: Ra mắt mẹ vợ (3)




Chương 412: Ra mắt mẹ vợ (3)

Trong nháy mắt tim cô liền đập rất nhanh.

Cô liếc nhìn Trần San San một cái, sau đó lại nhìn màn hình di động của mình do dự một hồi lâu rồi mới dám nhắc máy.

“Sao vậy??” Trần San San hơi nghi hoặc nhìn cô, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động của Điềm Tâm, thuận miệng nói: “Mẹ cậu gọi tới thì cậu mau nghe đi, còn nếu không muốn thì tắt đi ……”

“Tớ không dám tắt máy a……” Cô tội nghiệp nhìn Trần San San, buồn bực nói: “Nhưng nếu nghe, tớ luôn có một dự cảm xấu……”

Trần San San nhịn không được trợn mắt nhìn cô, trực tiếp lấy điện thoại, ấn nút nghe sau đó đặt vào tai cô.

Giọng cô hơi run, nói: “Uy…… Mẹ……”

“Điềm Tâm? Con đang ở đâu vậy??” Nghe điện thoại là biết tâm trạng mẹ cô đang không được tốt.

“Con…… Ân…… Con đang đi dạo phố.” Cô nhỏ giọng nói.

“Cùng ai??” Mẹ cô liền hỏi ngay.

“Cùng…… San San……” Cô hơi nhỏ giọng nói.

“Nga…… Bây giờ về nhà đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Mẹ cô chỉ nói một câu như vậy liền tắt máy.

Cô ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn Trần San San.

“Sao vậy, mẹ cậu gọi có chuyện gì thế??” Trần San San thấy điện thoại đã tắt, liền lấy điện thoại lại nhét vào tay cô.

“Mẹ tớ…… Muốn gặp tớ nói chuyện……” Mặt cô xám như tro tàn.

“Vậy cậu về đi……” Trần San San gật đầu nói: “Dù sao quà tặng cũng chỉ để lấy lòng, nếu mẹ cậu có chuyện muốn nói vậy cậu về đi, không cần mời tớ cơm tối đâu. Bất quá cậu sẽ nợ tớ lần này, nhớ đấy.”

“San San!!” Cô đột nhiên nắm chặt cánh tay cô ấy, cầu xin nói: “Không được, cậu không thể đi được, cậu đi gặp mẹ tớ với tớ đi.”

“Vì sao??” Trần San San khó hiểu nhìn cô.

“Vì anh cậu……” Cô khó khăn mở miệng nói: “Mẹ tớ hình như biết tớ và anh cậu đang yêu nhau ……”

“Tớ……” Trần San San hơi kinh ngạc một chút, sau đó nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ bố mẹ cậu chưa nói với bố mẹ cậu về chuyện của hai người sao?”

“Không biết, sao tớ dám kể chứ ……” Cô yếu ớt nhìn San San nói.

“……” Trần San San thật không biết nói gì.

Trên đường đi về nhà, San San không ngừng an ủi cô, nói: “Yên tâm đi, hai bên gia điình đều đã biết mà anh tớ lại tốt như vậy, chắc chắn mẹ cậu sẽ đồng ý thôi.”

“Nhưng tớ vẫn sợ a……” Cô rất sợ.

“Sớm muộn gì bố mẹ cậu cũng phải biết. Nếu hai cô không đồng ý thì chắc chắn anh tớ sẽ nghĩ cách thôi.” Trần San san vỗ vai cô nói.

“Mẹ tớ có đồng ý không??” Cô hoảng sợ hỏi.

“Không có gì…… Coi như từ nãy tới giờ tớ chưa nói gì……” Trần San San nhịn không được bèn vỗ trán mình, mồ hôi chảy đầy đầu.

Tới nhà, cô chưa lấy chìa khóa ra cửa đã tự động mở.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, miễn cưỡng tươi cười, giả lả gọi: “Mẹ……”

“Đi vào” Mẹ cô mặt không cảm xúc nói.

“Ha hả…… Mẹ…… Đây là San San……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.