Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 415: Chương 415: Ra mắt mẹ vợ (7)




Chương 416: Ra mắt mẹ vợ (7)

 

“Hả, không phải chứ? Năng lực phản kích của cậu chỉ có tí tẹo như thế thôi sao?” Trần San San nhìn dáng vẻ nhanh chóng ỉu xìu của Điềm Tâm, không nhịn được đưa tay chọc chọc cô.

 

“…” Điềm Tâm ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh tội nghiệp nhìn Trần San San, giống hệt như một con chó hoang vậy.

 

“Thôi nào, cậu đừng lo lắng quá, đến lúc đó nếu như thật sự không có cách nào, cậu cứ chạy đến trước mặt cha mẹ anh trai tớ nói, hai người đã gạo nấu thành cơm rồi, như vậy thì hai nhà sẽ vì thể diện, chắc chắn sẽ đồng ý cho hai người kết hôn!” Trần san San đắc ý nhìn Điềm Tâm.

 

“Cậu đừng có xui tớ nói dại!” Điềm Tâm vỗ lưng một phát lên lưng Trần San San: “Tớ với anh trai cậu trong sạch.”

 

“Thật hay giả thế?” Trần San San nheo mắt, vẻ mặt không tin tưởng nhìn cô: “Dấu vết trên cổ cậu nóng bỏng kích thích như vậy, cậu còn dám nói bọn cậu trong sạch, cậu nghĩ tớ mù đấy à?”

 

“Thôi đi…” Điềm Tâm nghe vậy liền đỏ mặt, bất giác đưa tay lên sờ sờ cổ mình: “Cũng chỉ đến thế này thôi, bọn tớ cũng không làm gì vượt quá giới hạn nữa.”

 

“Không phải chứ? Cậu với anh tớ đã ở cùng một phòng, vậy mà giữa hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì á?” Trần San San kinh ngạc nói: “Hai người từ lúc còn mờ ám đến lúc xác định quan hệ, rồi cho đến bây giờ, ít nhiều cũng phải được ba năm rồi cơ mà? Thời gian dài như vậy mà anh ấy vẫn không chạm vào cậu? Tớ chịu rồi đó, chẳng lẽ anh ấy trở thành Ninja Rùa* rồi đấy hả?”

 

*Ninja Rùa: Biệt đội Ninja Rùa có 5 con rùa, đều khá biết kiềm chế và nhẫn nại, đặc biệt là đội trưởng Leo.

                                              

“Cậu đang nói cái gì vậy?” Điềm Tâm đen mặt nhìn cô ấy.

 

“Tớ nói thật đấy!” Trần San San nắm lấy tay Điềm Tâm, nghiêm túc nhìn cô nói: “Nếu là bình thường, các đôi tình nhân yêu nhau, tầm khoảng nửa năm thôi, cái gì cũng làm rồi, huống chi là hai người bên nhau nhiều năm như vậy. Cứ cho là trước đây anh ấy không động vào cậu, là vì cậu vẫn còn đang học cấp ba, vẫn còn là trẻ vị thành niên, tớ cũng có thể hiểu được, nhưng đến bây giờ cậu cũng đã lên Đại học, mà anh ấy vẫn còn không động vào cậu, như vậy chẳng phải có chút không bình thường hay sao?”

 

“Chẳng lẽ trước đó, vừa khai giảng xong, lúc hai người ở với nhau trong phòng khách, không xảy ra chuyện gì hả?” Trần San San nghi ngờ hỏi.

 

“Ừ…” Điềm Tâm ngượng ngùng gật đầu.

 

“Vậy sau đó lúc huấn luyện quân sự xong, hai người đã không gặp nhau một tháng, cũng không hề có hành động gì giống như “vợ chồng xa nhau như ngày mới cưới”, “củi khô gặp lửa liền bốc cháy” hay sao?” Trần San San nghi ngờ nhìn Điềm Tâm.

 

“…” Điềm Tâm im lặng lắc đầu.

 

“Tớ chịu rồi đấy, anh ấy sẽ không bị cậu làm cho nghẹn đến mức bị bệnh chứ?” Trần San San không nhịn được nhích lại gần Điềm Tâm, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu có từng tỉ mỉ quan sát một chút, xem anh tớ có “thú tính” đối với cậu hay không?”

 

Nhất thời Điềm Tâm đỏ bừng cả khuôn mặt, đưa tay đẩy Trần San San ra, nói bé như tiếng muỗi vo ve: “Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì trong đầu thế hả?”

 

Trần San San nhún nhún vai, bĩu môi nói: “Tớ chỉ quan tâm cậu thôi.”

 

“Cậu có bạn trai chưa? Chưa có đúng không? Cậu chỉ là một cô gái nhỏ, quan tâm đến vấn đề đó như vậy làm gì hả?” Điềm Tâm không nhịn được véo Trần San San một cái, hậm hực nói.

 

“Xin cậu đó, chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã từng nhìn thấy heo chạy rồi chứ?” Trần San San trừng mắt nói: “Nhất định là do cậu quá bám người, khiến anh tớ cảm thấy nếu như thật sự có cái gì đó với cậu, thì nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm đến cùng, đến lúc đó dù có muốn rời bỏ cậu cũng không thể được nữa, cho nên mới quyết định không đụng vào cậu là tốt nhất!”

 

“Cậu lại nói mò, cẩn thận tớ hạ độc trong cơm của cậu đấy!” Điềm Tâm dùng sức đâm đâm cánh tay Trần San San, oán hận nói.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.