Chương 417: Ra mắt mẹ vợ (8)
“Con bé này làm sao vậy, có ai lại đi nói chuyện với khách đến chơi nhà như thế sao?” Mẹ Điềm cầm xẻng gỗ xào thức ăn gõ lên đầu Điềm Tâm, khiến cô đau đến mức mắt muốn nổ đom đóm.
“Ôi... Mẹ, sao mẹ đánh mạnh như thế làm gì, lại còn nói giúp người ngoài, ai mới là con đẻ của mẹ chứ?” Điềm Tâm đau đến mức muốn chảy nước mắt, cô quay đầu rưng rưng nhìn mẹ mình.
“Nếu con không phải là con đẻ của mẹ, vậy thì mẹ quản con làm cái gì. Hơn nữa nếu như sau này con thật sự đi theo Trần Diệc Nhiên, San San chính là em chồng của con, lại còn dám nói là người ngoài, đến lúc đó xem Trần Diệc Nhiên sẽ giúp ai.” Mẹ Điềm hung dữ nói cô một trận, sau đó lại bước vào nhà bếp.
Điềm Tâm im lặng xoa xoa cục u trên đầu mình, nhìn thấy dáng vẻ muốn cười nhưng lại liều mạng nén lại của Trần San San, liền tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Buổi tối, cha Điềm trở về.
Mẹ Điềm nói với cha Điềm chuyện này, cũng may cha Điềm không có phản ứng gì quá lớn, chỉ hơi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói: “Thật ra thằng nhóc Diệc Nhiên này cũng không tồi, hai chúng ta cũng coi như là nhìn nó lớn lên. Nếu như Điềm Tâm lấy nó, cũng có thể nói là con bé có phúc, chỉ là... Thằng nhóc này, muốn gì thì cũng phải đến cửa chào hỏi một tiếng chứ? Cứ như vậy mà âm thầm ôm con gái của tôi bỏ chạy hả?”
Điềm Tâm nhanh chóng gắp một miếng thức ăn vào chén của cha Điềm: “Điều này là chắc chắn rồi, nhưng cha mẹ không nói gì, anh ấy cũng không dám tùy tiện đến cửa chào hỏi...”
Cha Điềm lườm cô một cái, sau đó gật gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, thì chọn cuối tuần này đi, bảo nó đến đây một chuyến.”
“Dạ được ạ...” Điềm Tâm liên tục đồng ý.
Cứ như vậy cũng xem như đã an toàn trải qua một bữa cơm tối.
Sau khi dùng bữa tối, cha Điềm lái xe đưa Điềm Tâm và Trần San San về trường, trước khi trở về, cha Điềm nhìn dấu vết trên cổ Điềm Tâm, im lặng hồi lâu, sau đó mới thấp giọng nói: “Con cũng đã trưởng thành rồi, cha không có cách nào cả ngày quản lí con như hồi bé được, nhưng hai đứa làm chuyện gì cũng phải có chừng mực, đừng có biểu diễn cho cha xem cái gì gọi là tình yêu cuồng nhiệt như thiêu thân lao đầu vào lửa.”
“...” Điềm Tâm im lặng xấu hổ gật gật đầu, nhưng trong lòng đã âm thầm mắng Trần Diệc Nhiên một nghìn tám trăm lượt.
Cha Điềm lại dặn dò cô vài câu, sau đó liền lái xe trở về.
Đứng bên đường khu kí túc xá, Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng tươi tốt một lúc, trong bóng đêm, ánh đèn chiếu lên lá cây ngô đồng, phản chiếu ra ánh sáng long lanh mà rực rỡ mỹ lệ, Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, sau đó lấy điện thoại di động, gọi cho Trần Diệc Nhiên.
“Điềm Tâm?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mỏi mệt của Trần Diệc Nhiên.
Những lời oán giận mà Điềm Tâm chuẩn bị tuôn ra lập tức bị nghẹn lại: “Anh Nhiên? Anh làm sao vậy?”
“Không có gì... Chỉ là lúc chiều sau khi anh trở về, vẫn luôn ở trong công ty tăng ca.” Trần Diệc Nhiên có chút đau đầu, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ một chút, không khỏi có chút khó chịu nói: “Vậy mà đã muộn đến thế này rồi đấy...”
“Thế mà anh vẫn chưa ăn cơm tối phải không?”
“Ừm... Để lát nữa anh ăn.” Trần Diệc Nhiên lại nhìn những văn kiện trên bàn một chút, không nhịn được đưa tay chống trán: “Tính ra thì anh mới vụng trộm không đến công ty mới có một ngày, vậy mà Lục Dật Tiêu lại dồn cho anh nhiều việc như vậy, bảo sao cuối tuần này tên chết tiệt đó lại không hề đến thành phố N.”
“Gần đây hai người rất bận rộn sao?” Điềm Tâm do dự nhỏ giọng hỏi.
“Còn sao nữa, nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là hết rồi, có chuyện gì không?” Trần Diệc Nhiên Dịu dàng hỏi.