Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 417: Chương 417: Ra mắt mẹ vợ (9)




Chương 418: Ra mắt mẹ vợ (9)

 

“Còn sao nữa, nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là hết rồi, có chuyện gì không?” Trần Diệc Nhiên Dịu dàng hỏi.

 

“Quả thật có chút chuyện... Nhưng mà anh đã bận đến như thế thì thôi vậy, vẫn là quên đi...” Điềm Tâm hơi suy nghĩ, sau đó lại vẫn quan tâm nói với anh.

 

“Anh còn chưa bận rộn đến mức không thể quan tâm đến em.” Trần Diệc Nhiên không nhịn được bật cười: “Nói đi, có chuyện gì.”

 

“Chuyện đó... Chỉ là chuyện giữa chúng ta bị cha mẹ em biết rồi, hai người họ muốn gặp anh một chút.” Điềm Tâm do dự một lát, sau đó nhỏ giọng nói với anh.

 

“Ừm...” Trần Diệc Nhiên hơi trầm ngâm một chút, sau đó gật gật đầu nói: “Mẹ anh nói với họ.”

 

“Tại sao anh lại biết được?” Điềm Tâm sững sờ, thuận miệng hỏi.

 

“Nếu không phải là mẹ anh nói, chẳng lẽ là do em chủ động thẳng thắn khai báo với hai người họ sao?” Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười hỏi lại, sau đó xoay xoay chiếc bút trong tay, trầm giọng nói: “Chuyện này anh sẽ sắp xếp, em không cần phải lo lắng.”

 

“Vậy... Cha mẹ anh có đồng ý cho chúng ta yêu đương không?” Điềm Tâm do dự một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi.

 

“Em nói thử xem?” Trần Diệc Nhiên cười cười nói: “Nếu như hai người họ thật sự không đồng ý, vậy mẹ anh còn gọi cho cha mẹ em làm gì chứ?”

 

“Như vậy nghĩa là đồng ý?” Điềm Tâm nhất thời vui vẻ trở lại.

 

“Đúng vậy, mẹ anh bắt đầu nghi ngờ khuynh hướng giới tính của anh, hiện tại rốt cuộc anh chịu tìm bạn gái, bà ấy không thắp hương tạ Phật thì thôi, làm sao mà phản đối được chứ? Nếu như bà ấy thật sự không đồng ý, vậy thì anh sẽ cân nhắc đến việc tìm bạn trai đưa về ra mắt hai người họ.” Trần Diệc Nhiên nín cười, nói với Điềm Tâm.

 

“Thật sao? Vậy anh định tìm ai làm bạn trai đây? Em cảm thấy Lục Dật Tiêu rất tốt, hai người rất xứng đôi đấy!” Điềm Tâm nhất thời vui vẻ đến mức quên cả trời đất, thuận miệng liền nói ra những suy nghĩ trong lòng.

 

Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó mới truyền đến giọng nói trầm thấp của Trần Diệc Nhiên: “Nghe anh nói muốn tìm bạn trai, hình như em rất vui vẻ đấy à?”

 

“Không có... Không có...” Điềm Tâm sững sờ, vội vàng phủ nhận: “Không phải anh đã nói là ‘nếu’ hay sao, em cảm thấy giả sử anh thật sự muốn tìm bạn trai, thì Lục Dật Tiêu rất hợp với anh mà thôi.”

 

“Hừ...” Trần Diệc Nhiên hừ nhẹ một tiếng, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ không cho cậu ta cơ hội đó!”

 

“...”

 

Ha ha...

 

Điềm Tâm cười khan trong lòng, cho dù anh có muốn, Thẩm Tâm cũng sẽ không cho anh cơ hội đó.

 

Nhưng mà lần này, Điềm Tâm rất sáng suốt không nói ra những lời trong lòng.

 

Cúp máy, Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chỉ cảm thấy ánh trăng thật tuyệt vời.

 

Đến lúc trở về kí túc xá, Điềm Tâm liền thấy ba người còn lại đều ngồi trước máy vi tính, mạnh mẽ chém giết quái thú trong game.

 

Điềm Tâm nhất thời hứng thú dạt dào: “Nào nào, mau nói cho tớ biết các cậu đang ở khu nào, tớ cũng chơi với các cậu.”

 

Mọi người ở trong phòng đều quay đầu lại nhìn cô.

 

Thẩm Tâm run rẩy khóe miệng: “Cậu đã nghĩ kỹ xem nên tặng quà sinh nhật gì cho Trần Diệc Nhiên chưa?”

 

“...” Nụ cười trên mặt Điềm Tâm lập tức trở nên gượng gạo: “Vẫn chưa...”

 

“Còn chưa chuẩn bị xong, cậu đòi với bọn tớ cái gì?” Thẩm Tâm trợn mắt nhìn cô: “Thôi đi nhé, bao giờ cậu nghĩ kỹ xem nên tặng quà sinh nhật gì cho bạn trai cậu rồi thì hãy đòi chơi với bọn tớ, nếu không đến lúc đó không tặng được cái gì, lại có người khóc đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.