Chương 128: Tình yêu giấu kín 6
-Tôi... - Điền Tâm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, trong ánh mắt hắn dường như chứa đựng một chút đau đớn, nhìn hắn lúc này còn có cả sự bất lực, sự kìm nén, sự chịu đựng, cũng có cả sự....ÂU YẾM?
Điềm Tâm chớp chớp mắt, Diệc Nhiên nhìn mình âu yếm ư?Hay là cô đang nhìn lầm??
Trần Diệc Nhiên đang mơ màng nhìn cô, đôi mắt cô chứa đầy nỗi oan ức, làn da trắng nõn nà, đôi môi anh đào khẽ cong lên, không biết vì lí do gì nhưng thực sự lúc này hắn lại rất muốn biết, cái cảm giác được hôn lên đôi môi đó, nó sẽ như thế nào.
Điềm Tâm như bị Diệc Nhiên giam cầm trong tư thế đó, khí thế có chút giảm sút, cô thấy đôi mắt kia ngày càng mờ hơn, trong lòng cũng đánh trống liên hồi, không phải hắn đang tức giận đấy chứ?
-Anh...tức giận ư? - Điềm Tâm hỏi một cách yếu ớt.
-... - Trần Diệc Nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, hơi thở ấm áp của hắn đều đặn phả vào gương mặt trắng nõn của cô, làm cho cô hơi nhột.
-Anh... - Điềm Tâm cắn nhẹ môi, không hiểu là mình đang ở trong tình huống gì?
Trần Diệc Nhiên cứ như vậy ngắm nhìn Điềm Tâm một hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi đứng thẳng lên, quay người tiến ra phía đại sảnh.
Điềm Tâm cảm nhận được hơi thở của hắn đã tách khỏi mình, bất giác nhìn theo bóng lưng của hắn, không biết vì sao cô lại cảm thấy nó có một chút cô đơn.
Cô đơn? Trần Diệc Nhiên ư?
Hai từ này dường như đến bây giờ chưa bao giờ đi với nhau...
Trần San San cảm thấy từ khi hai này người này từ toilet trở về thì không khí có chút kì lạ, kiểu như bất luận cô nói gì thì Điềm Tâm và anh trai cũng cùng một bộ dạng không tập trung, thế nhưng dường như ánh mắt của hai người bọn họ lúc nào cũng hướng về nhau.
Cứ như vậy thì thật khó mà chịu đựng đến lúc ra về. Trần San San rốt cuộc cũng không thể ngăn nỗi tò mò mà hỏi:
-Anh,Điềm, giữa hai người có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Điềm Tâm kinh hãi, chợt ngẩng đầu lên nhìn San San : - Không có gì, sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?
-Tôi cảm thấy được mà..Bầu không khí giữa hai người thật có chút kì lạ... - Trần San San suy tư cả buổi, sau cùng nói :
- Nhất là từ khi hai người đi toilet trở về ấy.
-Không có, không có đâu. - Điềm Tâm chột dạ mà đứng lên.
-Có! - Trần San San quả quyết, ánh mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm, khi thấy Điềm Tâm im lặng cúi đầu thì cô mới mở miệng hỏi:
-Điềm Tâm, cậu thành thật khai báo ngay,không phải vừa rồi cậu chạy vào nhà vệ sinh nam đó chứ?
-Hả? - Điềm Tâm ngẩng đầu kinh ngạc nhìn San San.
-Nếu không thì sao cậu phải chột dạ cơ chứ? - Trần San San nhìn Điềm Tâm, phân tích rõ ràng mạch lạc:
-Tôi khẳng địng giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện. Nếu như không phải là cậu chạy đến nhà vệ sinh nam thì cũng là anh ấy chạy đến nhà vệ sinh nữ. Nhưng mà mình thấy anh ấy thông minh như thế, khả năng thứ hai thật khó mà xảy ra, vì vậy nhất định là cậu đã chạy vào nhà vệ sinh nam, cậu nói xem mình phân tích như vậy có đúng hay không hả?
- ... - Điềm Tâm há miệng, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn San San, một lúc sau mới yếu ớt nói :
- Tự nhiên tôi thấy cậu nói chuyện thật là lý lẽ, dĩ nhiên tôi không phản bác được rồi...