Chương 131: Tình yêu giấu kín 9
Trên màn hình chỉ hiện lên vỏn vẹn sáu chữ, Điềm Tâm nhìn quanh, trong lòng bồn chồn, cô chợt ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Diệc Nhiên đang ngồi đối diện, hắn chỉ mỉm cười, quay ra nói câu gì đó với mẹ của hắn rồi sau đó liền đứng dậy đi ra.
Bầu không khí trong căn phòng vẫn thế, không ai để ý việc Diệc Nhiên đột nhiên ra ngoài, Điềm Tâm lúc này tim vẫn không ngừng đập thình thịch, cô liếc nhìn xem lại tin nhắn, suy đi nghĩ lại một hồi thì cô cũng cắn răng, quay sang mẹ mình nói:
-Con đi vệ sinh một lát.
-Toilet ở bên kia kìa - Mẹ cô chỉ về phía cái ghế dài, hóa ra người ta có phòng vệ sinh riêng.
-Cái kia...mà thôi con nghĩ con nên ra ngoài xem có thứ gì đó uống không. - Điềm Tâm liền đổi giọng, nghĩ đại ra một một lí do, sau đó thừa lúc mẹ cô còn chưa kịp nói gì mà vội vàng lúng túng chạy ra ngoài.
Trần Diệc Nhiên đang đứng ở một bồn hoa lớn trước cổng chính khách sạn, bên cạnh mấy cái đèn đường.
Điềm Tâm nhìn khuôn mặt Diệc Nhiên đang bị ánh sáng vàng ấm áp mờ ảo của mấy cột đèn đường phả vào, làm cho nó thêm trở nên hoàn mỹ, hắn đứng yên ở đó, đôi mắt đẹp đẽ kia đang hướng về phía cô, nhìn cô rất chăm chú, dường như trong đôi mắt ấy thỉnh thoảng lại ánh lên những tia sáng rực rỡ.
Điềm Tâm cứ đứng ngẩn ngơ như vậy ở cửa khách sạn, nhìn sang bên kia thấy hắn đang vẫy vẫy tay. Trong thoáng chốc, cô đột nhiên khao khát được chìm đắm trong cạm bẫy của Diệc Nhiên, mãi mãi không muốn thoát ra.
Cô do dự, rốt cuộc vẫn chậm rãi bước về phía hắn.
Khi đã đứng trước mặt Trần Diệc Nhiên, cô ngẩng mặt lên, im lặng nhìn hắn.
-Điềm Tâm... - Cô cảm thấy giọng nói của hắn sao mà êm quá.
-Em vẫn còn giận anh sao? - Giọng của hắn vẫn ấm áp như vậy, giống như ngọn gió xuân tháng ba nhẹ nhàng thổi qua, trong lúc không chú ý mà xuyên qua mặt hồ, để lại những gợn sóng lăn tăn.
Không biết tại sao lúc đó trong lòng cô mọi uất ức trong cô đều biến mất. Hắn hỏi cô câu đó, là vì quan tâm cô sao?
-Điềm Tâm?? - Trần Diệc Nhiên hơi cúi đầu, duỗi tay ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
-Ừ. - Điềm Tâm gật đầu nói, mắt nhìn vào cổ tay của mình: - Vẫn còn giận.
Trần Diệc Nhiêm im lặng một hồi lâu.
Điềm Tâm nhìn Diệc Nhiên, trong ánh mắt của hắn có chút bất lực, nhưng cũng có chút âu yếm. Không hiểu tại sao Điềm Tâm lại cảm thấy cách Trần Diệc Nhiên đối xử với cô, dường như có chút gì đó không đồng nhất.
- Dì nói thành tích cuối kì của em lần này rất sa sút... - Trần Diệc Nhiên trầm mặc một hồi lâu rồi chậm rãi cất giọng :
-Là do...anh sao?
-... - Điềm Tâm trừng mắt nhìn hắn, cô tưởng hắn sẽ nói thứ gì khác chứ, không ngờ lại nói về chuyện học hành:
-Không phải là vì anh, chẳng qua lần này là do tôi không tập trung tí thôi.
-Thật vậy sao? - Trần Diệc Nhiên hỏi, giọng xa xăm.
Điềm Tâm cắn chặt môi, cúi đầu, không muốn trả lời.