Chương 130: Tình yêu giấu kín 8
-... - Điềm Tâm bất lực nhìn mẹ, mẹ cô còn không biết đã hơn một tháng cô không đến chỗ Trần Diệc Nhiên học phụ đạo.
-Để mẹ xem, hay là cuối tuần này mời nhà họ dùng bữa đi. - Mẹ Điềm Tâm chúi tâm vào điện thoại xem lịch, sau đó mở danh bạ gọi ngay cho bố mẹ Trần Diệc Nhiên.
Cái vụ dùng cơm này, coi chừng không tránh được rồi.
Mặc dù trong lòng Điềm Tâm thật tâm không muốn nhưng chủ nhật này xem ra cô bắt buộc phải nghe theo bố mẹ mời gia đình Trần Diệc Nhiên một bữa rồi.
Trên bàn tiệc thịnh soạn, hai nhà vốn là bạn bè thân thiết, hơn nữa tổ tiên hai nhà cũng có quan hệ rất tốt, bố cô và bố Trần Diệc Nhiên xưng hô anh em thân thiết, cùng uống chén rượu giao bôi. Hai bà mẹ cũng trò chuyện rất vui vẻ, huyên thuyên chuyện túi xách, đồ trang điểm, rồi lại đến cả nồi niêu soong chảo, hai bà nói chuyện như chưa từng bao giờ được nói vậy.
Chỉ có Điềm Tâm và Trần Diệc Nhiên là ngồi yên trên ghế, ngồi nhìn phụ huynh hai bên trò chuyện với “khí thế ngất trời”, tay cầm đũa khều khuề mấy món ăn trước mặt.
Từ khi vào phòng thì suốt buổi Diệc Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm, có đôi lần hắn định bắt chuyện với cô nhưng rồi lại thôi, cũng vì Điềm Tâm khéo léo mà né tránh.
Chỉ có điều trên bàn tiệc thì không thể nào tránh khỏi việc mời rượu nhau, Điềm Tâm bị bố mẹ kéo đến trước mặt Trần Diệc Nhiên, cô trơ mắt nhìn khi mẹ cô cứ cười và khen lấy khen để Diệc Nhiên rằng anh anh tuấn đẹp trai, tiền đồ rộng mở. Không còn cách nào cô cũng giả bộ cười mỉm, bình tĩnh đến bên bàn chỗ Diệc Nhiên. vẫn với cái khí chất bình tĩnh khoan thai ấy, Điềm Tâm nâng chén rượu lên, tay áo bị kéo lên một chút để lộ bàn tay thon dài trắng nõn của cô.
Điềm Tâm vẫn cảm thấy bố của cô có chút nghiêm khắc. Lúc nhỏ có lần cô đã đến văn phòng của ông, và cô đã bắt gặp cảnh tượng ông đang khiển trách cấp dưới của mình với khuôn mặt lạnh tanh, người cấp dưới kia tuy là nam nhưng khi bị bố cô quở mắng thì cũng thiếu chút nữa mà khóc lên.
Nhưng lúc này, Trần Diệc Nhiên mặc dù là đang đứng bên cạnh bố cô nhưng khí chất của hắn hoàn toàn không bị thua kém chút nào. Thậm chí nhìn cái phong thái ung dung điềm tĩnh kia,dường như cô cảm thấy giữa hắn và bố cô giống như cùng vai vế vậy.
-Điềm Tâm, Điềm Tâm, mẹ nói gì không nghe hả? - Mẹ cô khẽ huých tay cô một cái, sau đó nhìn cô nói:
-Nhanh mời anh ly rượu đi con!
-... - Điềm Tâm cố gắng lấy lại tinh thần, nhìn Trần Diệc Nhiên đang đứng trước mặt mà miễn cưỡng nở nụ cười, nâng ly rượu về phía hắn, lí nhí nói:
- Anh Diệc Nhiên, sau này còn nhờ anh giúp đỡ nhiều, thật là ngại quá.
Trần Diệc Nhiên hàm ý nhìn cô, chỉ khẽ gật đầu một cái, cầm ly rượu ra hiệu rồi nhẹ nhàng nhấp một ít.
Điềm Tâm rầu rĩ cầm ly rượu quay về chỗ, nhớ lại ánh mắt lúc nãy của Diệc Nhiên. Tuy chỉ là một ánh mắt lơ đãng nhưng cũng đủ làm tim cô đập nhanh hơn.
“ Ting ting” - Điện thoại của cô reo lên.
Điềm Tâm nhìn vào điện thoại, chỉ thấy trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới, từ Trần Diệc Nhiên.
“ Theo anh ra ngoài một lát“.
Trên màn hình chỉ vọn vẹn hiện lên sáu chữ, Điềm Tâm nhìn quanh, trong lòng bắt đầu bồn chồn.