“Ha ha nói là muội muội, kì thực chúng tôi….” Lục Dật Nhiên nhìn huấn luyện viên cười cười, đang chuẩn bị nói ra chân tướng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho của Thẩm Tâm, cướp lời nói:
“Đúng vậy a, đúng vậy a, hai người bọn họ là ca ca của chúng tôi!! Thân ca ca!”
“Thân ca ca?” Giang huấn luyện viên nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Không phải, ý của em là, so với thân ca ca còn có thân biểu ca!!” Thẩm Tâm nhanh chóng sửa chữa lời nói của mình.
“A…” Giang huấn luyện viên bỗng nhiên tỉnh ngộ, chần chò một chút, sau đó mờ mịt hỏi: “Kia bọn họ biết hai người là….”
“Không biết, tuyệt đối không biết!!” Thẩm Tâm nhanh chóng trả lời.
“Biết cái gì??” Lục Dật Tiêu với dấu chấm hỏi to đùng nhìn bọn họ đối đáp.
“Hì hì không có gì.” Thẩm Tâm nhìn anh ta cười cười, sau đó cẩn thận đặt cô xuống sô pha.
“Điền Tâm” Trần Diệc Nhiên nhanh chóng tiến đến, nhìn hốc mắt hồng hồng của cô, bộ dáng nước mắt lưng tròng, nhịn không được ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Em làm sao vậy??”
“Nhiên ca ca…” Điền Tâm nhìn anh ở trước mặt, chỉ mấy ngày không gặp, mà như cách xa hàng thế kỉ vậy.
“Hôm nay em ấy leo núi, bị trẹo chân.” Giang huấn luện viên ngồi ở chính bàn công tác của mình, nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, liền thay cô trả lời.
“Làm sao ,à không cẩn thận vậy.” Lông mày của anh hơi nhăn lại, bàn tay thon dài nhẹ nhàng nâng chân phải của lên hỏi: “Là chân này sao?”
“Không phải, là chân trái.” Điền Tâm lắc đầu, hít hít mũi, nhỏ giọng đáp.
Anh cúi đầu, xắn ống quần trái của cô lên, chỗ mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn, sưng một mảng đỏ nhìn thấy mà ghê người.
Anh vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng ấn xuống chỗ sưng đỏ, nhẹ nhàng mà xoa, cẩn thận hỏi: “Đau không??”
“Đừng… có chút đau…” Cô cảm giác được độ ấm từ đôi bàn tay đang xoa nhẹ lên mắt cá chân cô, tuy có chút đau đớn, nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Hôm nay em ấy bị thương, là Thẩm Tâm đưa em ấy xuống núi.” Giang huấn luyện viên thuận miệng nói một câu.
“Tiểu Điềm Tâm nhà tôi??” Lục Dật Tiêu giật mình một cái, sau đó quay đầu, đôi mắt thâm thúy trừng mắt với anh ta nói: “Anh là một người đàn ông cũng là huấn luyện viên của hai người họ, vì sao không giúp Điền Tâm?? Còn tiểu điềm tâm nhà tôi yếu đuối như vậy, lại để cô ấy cõng!”
“Ách…” Giang huấn luyện viên lặng đi một chút, mấp máy miệng nói: “Bởi vì….”
“Bởi vì em cõng!!” Thẩm Tâm nhanh chóng mở miệng nói: “Hơn nữa…Lục Dật…khụ khụ…. Lục ca ca trước kia lúc chúng ta leo núi, trẹo chân, lúc đó chẳng phải em cõng anh xuống núi sao, chẳng lẽ anh đã quên??”
“Làm sao có thể quên.” Lục Tiêu có chút không được tự nhiên cười cười, sau đó rầu rĩ nói: “Nhưng rõ ràng anh ta có thể cõng, vì sao muốn em cõng….”
“Anh là mười vạn câu hỏi vì sao? Không nên nhiều vì sao như vậy….” Thẩm Tâm đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta.
“Các người tạm thời tán gẫu, tôi đi ra ngoài một chút.” Giang huấn luyện viên cúi đầu nhìn đồng hồ một chút sau đó đứng dậy, nhìn bọn họ nói vài câu, liền đi ra ngoài.
Lục Dật Tiêu vôi vàng đến bên cạnh Thẩm Tâm, ôm bả vai cô ấy, cười khì khì nói: “Vợ ơi, không phải là anh đang quan tâm em sao.”