Thẩm Tâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, xoay người sang chỗ khác, không nói.
Anh ta thu lại cánh ta ôm bả vai cô ấy, thanh âm trầm thấp mà dễ nghe nói:
“Em yêu, mấy ngày nay có nhớ anh không?”
Điền Tâm quay đầu đi, đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta nói: “Tiêu ca, anh nên nhớ còn có nười ở đây.”
“Tiểu Điềm Tâm, đã lâu rồi em không gọi anh là Tiêu ca ca…” Anh ta giống như xoay đầu lại, nhìn Điền Tâm, chớp chớp đôi mắt sâu thẳm, âm thanh trong trẻo mang môt chút trêu chọc nói: “Gần đây lại kêu anh Tiêu ca ca, Tiêu ca, trước đây ngữ khi cũng không có như vậy, cảm giác giống như kêu xã hội đen.”
“Ha ha…” Điền Tâm nhìn anh ta cười gượng hai tiếng, sau đó nói: “Đại ca em đã hai mươi, còn kêu anh Tiêu ca ca, Tiêu ca, anh nghĩ em và anh vẫn còn là trẻ nhỏ sao, thật buồn nôn a, anh không chê buồn nôn a, người khác đều ngại buồn nôn a!!”
“……”Lục Dật Tiêu hơi hé môi, muốn phản bác vài câu, lại phát hiện mình không thể nào nói lại được.
Trần Diệc Nhiên khẽ ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy tràn ngập ý cười nhìn cô, chậm rãi đứng dậy, cúi người trên gương mặt phấn nộn của cô hôn một cái nói: “Ngoan, anh nghe em gọi cậu ta là ca ca sớm thấy khó chịu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời ửng đỏ, thẹn thùng nói: “Nhiên ca ca, ở đây còn có người…”
Lục Dật Tiêu nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lại quay sang nhìn cô, rầu rĩ nói: “Vậy em đã hai mươi, như thế nòa còn kêu Trần Diệc Nhiên là ca ca??”
“….” Điền Tâm không biết nói gì nhìn anh ta, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Bởi vì anh ấy là nam chính, nam chúa đặt ra, mang hào quang, cả đời kêu ca ca biết không??”
“….”Lục Dật Tiêu hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Thẩm Tâm nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, cuối cùng nhịn không được, “Phốc”, một tiếng bật cười.
“Vợ, em cũng không đứng về phía anh ….” Lục Dật Tiêu nhìn cô ấy tràn đầy ủy khuất.
“Tốt lắm, tốt lắm, ngoan.” Thẩm Tâm vỗ vỗ bả vai anh ta, thò người ra a ủi, hôn lên mắt anh ta: “Vậy về sau em kêu anh ca ca”
“Quên đi, anh cũng không phải Trần Diệc Nhiên, suốt ngày thích nghe lời nói buồn nôn…..” Lục Dật Tiêu cong khóe môi cười, hôn một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước lên môi cô ấy.
Đúng lúc Giang huấn luyện viên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một màn này thì cứng người lại rồi.
Thẩm Tâm cùng Điền Tâm nghe thấy tiếng mở cửa, không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Chỉ thấy đôi mắt trong suốt của Giang huấn luyện viên, tràn đầy ánh mắt phức tạp nhìn qua nhìn lại hai người họ.
Thẩm Tâm nhịn không được đau đầu, chống đỡ cái trán của mình, xong rồi, xong rồi, lộ tẩy…….
“Các người đây là…..” Giang huấn luyện viên có chút không dám tin nhìn Thẩm Tâm cùng Lục Dật Tiêu, lại nhìn Thẩm Tâm và Điền Tâm, cảm giác muốn hôn mê, hai ngày nay gặp nữ sinh hôn môi nữ sinh, đã muốn xác nhận hai người họ là một cặp thật, nhưng trước mắt lại nhìn thấy biểu ca cùng muội muội hôn môi, này…….này…..lại về xã hội cũ độc ác kia sao?? Chẳng lẽ huynh muội hôn môi không phải cấm kỵ tình yêu sao??
“Ha ha…..” Thẩm Tâm nhìn anh ta xấu hổ cười cười, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích như thế nào cho tốt đây.