Tồn Tích cảm thấy rất hài lòng về chuyện tốt mình đã làm cho Lạc Nhạn. “Hoàng thượng trong giai đoạn trống trải, tịch mịch khó nhịn, chúng ta nếu tranh thủ lúc này mà ra tay, nhất định sẽ cắn câu.”
Tồn Tích phát biểu ý nghĩ của mình, Từ Sơ Đồng nhìn nàng nói: “Bản cung nhờ ngươi hỏi thăm gần đây khẩu vị của Hoàng thượng như thế nào, chắc ngươi cái gì cũng chưa hỏi đi?”
Tồn Tích sờ sờ mặt, dáng vẻ như bị đau răng.”Xin lỗi nương nương, nô tỳ quên mất.”
“À, thì ra là quên mất.”
Tồn Tích xấu hổ không chịu nổi.
Xem như không hiểu tình trạng ẩm thực của Tiết Ý Nồng. Nhưng từ mấy câu ngắn gọn của Tồn Tích, Từ Sơ Đồng cũng biết một chút, chuẩn bị làm chút trà chanh thanh nhiệt giải độc cho Tiết Ý Nồng, sợ là trời nóng nực, tâm phiền ý loạn, lại thêm buổi tối không ngủ ngon, khó tránh khỏi mất ngủ.
Nàng cũng sẽ không có suy nghĩ giống Tồn Tích cho rằng Hoàng thượng trẻ tuổi nên kiềm chế không được.
Sau khi xong việc, Tiết Ý Nồng trở về tẩm cung nghỉ ngơi, quả nhiên ngửi thấy một cổ hương thơm thoang thoảng, nhìn trên mặt đất thấy một mảng lớn muỗi rớt đen thui trên mặt đất, nhìn mà nổi hết da gà.
Lạc Nhạn bỏ nửa buổi ra quét xác muỗi. Cuối cùng Lạc Nhạn không cần đánh trận với muỗi mỗi đêm nữa. Tối nay nàng có thể ngủ ngon, nhưng nơi này vẫn hết sức oi bức, cả ngày bị nắng chiếu vào, lại không có đồ hạ nhiệt.
Nhậm công công không ngừng thả phiến băng vào, nhưng không thấy mát hơn chút nào.
Ban đêm, Lạc Nhạn lại không được ngủ, nàng phải quạt cho Tiết Ý Nồng. Nếu Hoàng thượng không ngủ ngon giấc, ngày mai sao mà còn sức để xử lý chính sự, nên nàng đành chịu khổ một chút.
Lạc Nhạn ngồi bên mép giường, vừa nhắm mắt vừa quạt.
Hôm sau, Tiết Ý Nồng ngủ ngon đủ giấc thức dậy, Lạc Nhạn vẫn cứ nằm bò ra ngủ giữa ban ngày ban mặt. Quạt cả đêm, cánh tay đau nhức, suy nghĩ phải sớm điều động nhân thủ trong vương phủ đến đây.
Lạc Nhạn gục xuống bàn, chảy nước dãi thật dài.
Tiết Ý Nồng thấy Lạc Nhạn cũng không có gì làm, cũng để mặc nàng ấy ngủ. Trong lòng có hơi không thoải mái, về phương diện tình cảm mà nói, Lạc Nhạn vì nàng quạt cả đêm nên nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Nhưng là ban ngày, người qua kẻ lại, nhìn không có sức sống, nàng đã nhiều lần nhìn thấy đám thái giám, cung nữ ở bên ngoài tụ chung một chỗ thì thầm vào tai nhau, hình như có liên quan đến cuộc sống về đêm của nàng.
Tiết Ý Nồng đẩy đẩy Lạc Nhạn, Lạc Nhạn lúc này đang nằm trên bàn. “Lạc Nhạn, thức dậy đi, bạc từ trên trời rơi xuống kìa.”
“Cái gì, kệ nó đi, tỷ có rất nhiều tiền.”
Tiết Ý Nồng: “......”
Lạc Nhạn đổi tư thế, tiếp tục lim dim. Nàng thật sự nhìn không nổi nữa rồi, kêu Nhậm công công bưng chậu nước đến tạt lên mặt Lạc Nhạc. Bị nước lạnh phủ lên mặt, Lạc Nhạn cũng tỉnh táo hơn nhiều.
“Hoàng thượng, ngài tìm nô tỳ?”
“Trẫm gọi ngươi dậy đi truyền lời cho Từ quý phi là vòng hương tối qua không tệ, đi đi.”
“Chỉ có một chút chuyện nhỏ, ngài bắt nô tỳ đi phơi nắng một chuyến sao?”
Tiết Ý Nồng gật đầu một cái, đối với nàng mà nói, đây là đại sự.
Trong lòng Lạc Nhạn vô cùng tức giận, nhưng Hoàng thượng lên tiếng, nàng vẫn nên đi nhanh về nhanh. Lạc Nhạn đặt tay bên môi ngáp một cái, đôi mắt như bọng nước, có chút đỏ và sưng lên, khó có thể ngủ ngon trong thời tiết nóng.
Sau khi đến Cẩm Tú Cung, tức khắc cả người đều cảm thấy thật mát mẻ. Nàng nhìn khắp nơi một chút, Tồn Tích vừa vào cửa, cười nói: “Không ngờ, khách quý lại đến.”
“Là ngươi, Từ quý phi đâu? Hoàng thượng kêu ta đến tìm nương nương.”
“Nương nương nhà ta bận rộn không rảnh tiếp ngươi vào lúc này. Có ta đến bồi ngươi nói chuyện được không?”
“Nương nương vậy cũng chịu cho nha đầu không làm việc, lười biếng, còn chủ tử thì bận rộn. Cũng may là nương nương nhà ngươi, chứ là người khác, ta sợ ngươi đã bị đánh gãy chân từ đời nào rồi..” Lạc Nhạn nhìn khắp nơi, nói: “Chỗ ở của các ngươi thật mát mẻ, chỗ bên kia của chúng ta bên nóng muốn chết, lại nhiều muỗi, may mắn hôm qua ngươi đưa cho vòng hương, đốt chết không biết bao nhiêu con muỗi, hại ta quét dọn nửa ngày, Hoàng thượng kêu ta đến hỏi nương nương nhà ngươi còn không? Nếu có, cho ta thêm một chút.”
“Này có gì đâu, không đủ thì cứ đến đây lấy. Nương nương nhà ta thích nhất làm những thứ này, dù sao đêm dài rảnh rỗi, không làm cái này cũng làm cái khác.”
Từ Sơ Đồng đang từ bên ngoài tiến vào, thị nữ trước cửa đã sớm quỳ xuống, hô lên một tiếng cung nghênh nương nương. Tồn Tích đi ra bên ngoài nhìn một cái rồi nói: “Còn không phải vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
Nàng ngẩng cổ lên nhìn ra cửa một cái, thấy Từ Sơ Đồng đang đi vào. Tồn Tích vội vàng nghênh đón, “Nương nương, Lạc Nhạn cô nương thiếp thân nô tỳ của Hoàng thượng đến hỏi ngài, còn vòng hương trừ muỗi không, Hoàng thượng rất thích.”
“Thật không?”
Lạc Nhạn tiến lên vén áo thi lễ, “Nô tỳ Lạc Nhạn tham kiến nương nương.”
“Miễn lễ, Tồn Tích châm trà.” Lại để cho Lạc Nhạn ngồi xuống nói chuyện, Tồn Tích rất nhanh bưng hai chén trà đến, ôm mâm đứng bên cạnh Từ Sơ Đồng chờ nàng sai bảo.
Lạc Nhạn uống trà, khen: “Chỗ này của nương nương thật mát mẻ.”
“Ừ.. hử?”
“Bên kia của chúng ta nóng quá, ban đêm ngủ không ngon giấc, không biết nương nương có biện pháp gì không?”
Từ Sơ Đồng suy nghĩ một lúc, mới hỏi: “Hoàng thượng không dùng băng sao?”
“Đã dùng, nhưng không hiệu quả.”
“Có lẽ phòng quá lớn, khí lạnh cũng bay đi hết. Nơi này của Bổn cung, các phòng được ngăn cách, không gian nhỏ, mùa đông đốt than dễ dàng ấm áp, mùa hè dùng băng cũng cảm thấy mát mẻ.”
Lạc Nhạn suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý. Nàng cười nói: “Nương nương nói cũng đúng, không biết có biện pháp gì hay không?”
“Về việc này, chỉ cần đem phòng bố trí sửa sang lại, chia thành các phòng nhỏ là được. Chẳng qua, đó là chỗ ở của Hoàng thượng, nếu đã làm, khó tránh khỏi không làm cho hoành tráng. Nhưng mà, tân hoàng mới vừa lên ngôi, nếu lại làm những thứ này, chẳng khác nào tạo cơ hội cho đám quan viên có cớ thượng tấu, e rằng sẽ không yên ổn trong một khoảng thời gian.”
Lạc Nhạn suy nghĩ một chút, thấy cũng hợp lý, hỏi: “Vậy trước kia, tiên hoàng sống như thế nào?” Nàng có thể nhớ đến thân hình tròn trịa của Tiết Khinh Y, nhất định so với các nàng còn sợ nóng hơn.
Tồn Tích nói: “Tiên hoàng vẫn luôn ở Cẩm Tú Cung.”
Lạc Nhạn như bừng tỉnh hiểu ra, hay là các nàng dọn đến nơi này. Tâm tư Lạc Nhạn, Từ Sơ Đồng nhìn sơ đã hiểu, nói: “Nếu quả thật là Hoàng thượng ngủ không được ngon, thì có thể dọn đến nơi này cũng được. Bổn cung và Tồn Tích dọn sang cung khác ở cũng được. Quan trọng nhất vẫn là Hoàng thượng, chúng ta sao cũng được.”
Lạc Nhạn tự nhiên rất cảm động, “Thật ngại quá, nhưng mà vẫn phải hỏi qua ý kiến của Hoàng thượng mới được.”
Lạc Nhạn được chủ ý, liền vội vàng đi về báo cho Tiết Ý Nồng. Lạc Nhạc vừa đi, Tồn Tích nhướng cổ thấy nàng ấy đi xa, quay qua nói với Từ Sơ Đồng: “Nương nương, cơ hội tốt như vậy, tại sao ngài lại bỏ qua chứ?”
“Vẫn chưa được, Hoàng thượng mới lên ngôi, danh tiếng rất quan trọng, nếu để cho người ta biết hắn lăn lộn chung một chỗ với chúng ta. chỉ sợ là mưa giông bão tố kéo đến không ngừng. Đừng quên thân phận của chúng ta...”
Tồn Tích suy nghĩ mấy lời đồn “Hại dân hại nước”, xem ra chiếc mũ hồng nhan đội trên đầu cũng không dễ dàng gì. không thể tránh khỏi mấy tiếng thị phi.
“Ít nhiều Hoàng thượng cũng sẽ nhớ đến lòng tốt của nương nương, tương lai còn dài, chúng ta không sợ. Chẳng qua phải nhường chỗ thoải mái như vậy cho Hoàng thượng, có chút không thoải mái, không quen. Haizz. Thôi, quên đi.”
Từ Sơ Đồng dặn dò Tồn Tích thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi Cẩm Tú Cung.
Càn Nguyên Cung, Tiết Ý Nồng nghe Lạc Nhạn nói có chỗ để ở, tự nhiên vô cùng vui vẻ. Nhưng mà nghe nói Từ Sơ Đồng phải dọn đi, trong lòng có chút áy náy, “Chúng ta chỉ chiếm hai gian phòng của nàng ấy để trôi qua ngày hè, cũng không phải là muốn đuổi nàng ấy đi, nếu là bởi vì chúng ta, phản kêu nàng ấy rời đi, thì không tốt lắm!”
Lạc Nhạn nói: “ Dạ, đúng! Nương nương vì Hoàng thượng suy tính cũng thật nhiều, sợ Hoàng thượng vì sửa cung mà hoang phí tiền bạc, chọc cho bá quan văn võ có cớ nói ngài hao tiền tốn của. Lại sợ ở cùng dưới một mái hiên, nảy sinh những lời thị phi bất lợi cho danh tiếng của ngài. Hoàng thượng ngài nói xem, nương nương tốt như vậy, tại sao mọi người đều nói ngài ấy là hồng nhan họa thủy, hại dân hại nước, là gian phi, là dâm loạn hậu cung.” Nói xong lời cuối cùng, mặt Lạc Nhạn đỏ bừng, nàng nhìn kỹ Từ quý phi thấy có chút không giống như người ta nói, phải chăng trong đây có hiểu lầm gì không.
“Nói chung lời người khác nói, không thể cái gì cũng đều tin đi. Được rồi, chúng ta biết có chỗ ở tốt là được rồi. Chúng ta vẫn phải đi, ngươi đi thu thập y phục, trẫm đi nói với đám người Nhậm công công.”
Lạc Nhạn nhận lệnh.
Nhậm công công thấy Lạc Nhạn đi ra ngoài, thì đi vào hầu hạ, liền nghe Tiết Ý Nồng rất trịnh trọng nói với hắn: “Nhậm công công, từ hôm nay trở đi, trẫm sẽ dọn qua Cẩm Tú Cung.”
Tiết Ý Nồng nói xong, rất chăm chú quan sát sắc mặt của Nhậm công công, nàng tin tưởng rất nhanh sẽ được một phen tận tình khuyên bảo', Nhậm công công ngơ ngẩn một lúc, hỏi: “Hoàng thượng, tại sao?”
“Nơi đó thoải mái hơn, hơn nữa trẫm nghe nói, trù nghệ của nương nương rất tốt, trước kia hoàng huynh không phải rất vui vẻ thưởng thức ẩm thực nàng ấy làm sao? Nghe nói ngay cả ngự thiện phòng cũng không sánh bằng, trẫm khao khát.”
Nhậm công công nói: “Đúng vậy, nô tài may mắn được thưởng thức qua trù nghệ của nương nương, quả thật không thể diễn tả bằng lời. Hoàng thượng thích cũng là rất bình thường, chẳng qua là nếu ngài dời qua, chỉ sợ Thái hậu sẽ không đồng ý.”
Tiết Ý Nồng không khỏi cảm khái nói: “Đúng nha! Thái hậu vẫn luôn có ác cảm với nương nương, cũng bởi vì chuyện của hoàng huynh, khó tránh khỏi sẽ đem oán giận đổ hết lên người nương nương, nhưng trẫm và ngươi đều hiểu không phải sao? Nỗi đau này của Thái hậu cũng sẽ sớm nguôi ngoa.”
Tiết Ý Nồng đã quyết định là chuyện cả thiên hạ không tán thành, đi Cẩm Tú Cung. Nàng tin tưởng sẽ có rất nhiều tấu chương nổi lên như bông tuyết thổi qua. Nhưng mà nàng không sợ, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không xử lý tốt, vậy còn nói gì đến chuyện trị quốc. Nàng còn phải tồn tại ở cái thời đại này, chẳng những còn sống, mà còn phải sống thật hạnh phúc, sống oanh oanh liệt liệt.
Tiết Ý Nồng trở lại tẩm cung, đem theo những bao đồ đầu tiên mà Lạc Nhạn đã đóng gói mang sang Cẩm Tú Cung, đồ có chút cao, vượt qua đỉnh đầu, nàng nhìn qua khe hở, để nhìn về con đường phía trước.
Chuyện này nhất thiết không thể để người khác nhúng tay vào, để tránh bị liên lụy.
“Mọi người tránh ra một chút, tránh ra một chút...”
Người trong Cẩm Tú Cung chỉ thấy có người ôm bao lớn bao nhỏ đến. Đồ vật nghiêng nghiêng ngã ngã, nhìn kỹ một chút thì thấy rõ ràng là Hoàng thượng, từng người vội vàng cúi người hành lễ, lại vội vàng đi lên giúp đỡ, “Các ngươi đứng lên, không cần hỗ trợ, trẫm có thể.”
Nếu là trách tội xuống, cũng chỉ ở nên một mình nàng gánh chịu.
Từ Sơ Đồng cũng thu dọn xong bọc quần áo, đang muốn ra cửa, chỉ thấy Tiết Ý Nồng trong tay ôm bọc quần áo đi đến, lớn có nhỏ có, lại có sách, có chăn, vội nói: “Sao còn không đi hỗ trợ.”
Hoàng thượng hạ chỉ ý, tất cả không được nhúc nhích, ai dám giúp.
Những người khác không dám, Từ Sơ Đồng dám. Nàng vừa định bước lên trước, liền bị ngưỡng cửa cao ngất làm cho trượt chân té ngã, cả người trực tiếp nhào đến Tiết Ý Nồng, Từ Sơ Đồng miệng nói: “Hoàng thượng tránh ra.”
********************************
Tác giả có lời muốn nói:
- ở chung một mái, lửa gần rơm như vậy.. hắc hắc hắc. Nếu sự thật là vậy.. sợ là thị phi hồi sinh... Hoàng thượng chớ sợ chớ sợ nha ~~~~