Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 9: Chương 9: Hiểu lầm lớn quá đi




Tồn Tích thấy vậy, cũng không đi vội. Chờ những người này náo nhiệt xong rồi, nàng đi cũng không muộn. Gian phi thiếp thân cũng phải có chút phong cách đúng không? Tồn Tích nghĩ đến đây thì mỉm cười gian trá, dân gian thật là sao có thể hình dung nương nương nhà nàng như vậy.

Chẳng qua là bị sủng ái hơi bị nhiều, liền bị bôi đen. Nếu được thăng làm hoàng hậu, không biết còn phải chịu bao nhiêu lời dèm pha.

Trước cửa Càn Nguyên Cung, thái giám bận rộn chạy ra chạy vào báo với Nhậm công công là các phi tần muốn gặp Hoàng thượng. “Các ngài ấy có chuyện gì, hỏi rõ chưa? Hoàng thượng trăm công nghìn việc, đâu có rảnh để quản những thứ này.”

“Đã hỏi rõ, nói là muốn tặng lễ vật cho Hoàng thượng.”

“Hừ, hôm nay cũng không phải ngày lễ, tặng lễ vật gì chứ. Thôi, đợi ta đi vào báo Hoàng thượng một tiếng.”

Sau khi Tiết Ý Nồng biết chuyện, cũng không trách gì. “Hiếm thấy các nàng có lòng, cứ nhận hết đi, thay trẫm tạ ơn hảo ý của các nàng. Đúng rồi, có của Cẩm Tú Cung không? Tất cả mọi người đều đến rồi, Từ quý phi có đến không?”

Nhậm công công: “......” Không biết Hoàng thượng có ý gì.

“Chưa đến sao?” Nàng còn tưởng rằng đã ước hẹn, mà thôi, cũng không biết mấy tiểu lễ vật lần trước nàng tặng có hợp tâm ý nàng ấy không. Sau khi biết được nàng ấy sinh trưởng ở biên thùy, phụ mẫu đều đã mất, những năm này lại không có cơ hội trở về, liền muốn tặng một ít đồ vật quê nhà cho nàng ấy nếm thử một chút, đã nhiều ngày trôi qua, cũng không thấy nói gì. Ngược lại hại nàng mãi canh cánh chuyện này trong lòng.

Nhậm công công ít nhiều nghe ra được sự thất vọng, nói: “Nô tài lúc nãy nhìn thấy từ xa cung nữ của Cẩm Tú Cung đang đi đến đây...”

“Thật không?” Tiết Ý Nồng ngồi thẳng lưng, tấu chương cũng không thèm nhìn, chờ người đến. Nhậm công công trong lòng tính toán, có phải tân hoàng cũng xem trọng Từ quý phi hay không. Nếu phải, thì cũng tốt vô cùng. Từ quý phi ôn nhu thể thiếp, trừ hầu hạ qua tiên hoàng, không tính là hoàng hoa khuê nữ, nhưng lại là yểu điệu thục nữ, thướt tha thùy mị lại còn quyến rũ. Nhậm công công nghĩ như vậy, suy nghĩ làm sao để tạo cơ hội cho Tiết Ý Nồng.

Bên ngoài có thái giám vào báo: “Bẩm Hoàng thượng, Tồn Tích cô nương của Cẩm Tú Cung cầu kiến.”

“Để nàng vào.” Một mặt hỏi Nhậm công công, “Nàng ấy là ai?”

“Bẩm Hoàng thượng, là cung nữ thiếp thân của nương nương.”

Tồn Tích vượt qua ánh mắt ghen tị của một đám người mà từ từ đi vào, trong tay cầm theo vòng nhang đuổi muỗi. Sau khi hành lễ với Tiết Ý Nồng, thì dâng vật trong tay lên, “Nương nương thấy trời bắt đầu hanh nóng, sợ Càn Nguyên Cung có nhiều muỗi cắn Hoàng thượng, cho nên đặc biệt phái nô tỳ đến đây đưa vòng nhang đuổi muỗi.”

“Tốt lắm, đa tạ. Lạc Nhạn.. ngươi mau đi lấy, Lạc Nhạn...” Tiết Ý Nồng gọi mấy lần, phát hiện Lạc Nhạn bất động, quay đầu lại, chỉ thấy Lạc Nhạn đứng lim dim, mắt nhắm, trong tay cầm quạt giấy.

Nàng ấy lại đứng ngủ, Tiết Ý Nồng cuống lên! Đây chính là người hầu bên cạnh nàng mà lại vất vả đến nước này.

Tiết Ý Nồng đưa tay chọt chọt cánh tay của Lạc Nhạn, một cái, rồi lại một cái, rồi thêm một cái... Chát! Tiếng động không nhỏ vang lên, Tồn Tích vốn đang cúi đầu nhanh chóng ngẩng lên một chút, thấy Lạc Nhạn cầm quạt giấy trong tay đánh vào mu bàn tay của Tiết Ý Nồng. Tiết Ý Nồng đau đến nhe răng trợn mắt.

Tồn Tích buồn cười, vội vàng cúi xuống, tránh để Hoàng thượng phát hiện nàng đang cười trộm, lỡ đâu nổi giận chắc chết. Nhậm công công cũng trưng ra bộ mặt như bị bón, vội vàng quay đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt nhìn nóc nhà bắn phá, biểu thị hắn không nhìn thấy gì hết!

Tiết Ý Nồng nhìn thấy trên mu bàn tay của mình đã xuất hiện vết đỏ của cánh quạt xếp, mà Lạc Nhạn vẫn còn đang lim dim, chắc nghĩ nàng là con muỗi nên đập cho chết!

“Lạc Nhạn!” Tiết Ý Nồng hét lớn một tiếng, trong cung trống trải,yên tĩnh vang vọng giọng nói của nàng.

Lạc Nhạn như giật mình tỉnh mộng, vội kêu, “Sao.. sao.. Hoàng thượng kêu nô tỳ làm gì.” Ngẩng đầu nhìn, thấy trong phòng không biết từ lúc nào có thêm một người, mà hình như mọi người đang cười nhạo mình?

Tiết Ý Nồng nín cười, nói: “Đem vòng nhang trong tay Tồn Tích cô nương lên đây.”

“Dạ.” Lạc Nhạn xoa xoa nước miếng ở khóe miệng, mấy chuyện này nhỏ xíu có đáng là gì. Nàng đi đến, cầm lấy vòng nhang nhìn giống bình thường kia đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, mùi hương nhẹ nhàng, cầm lấy rồi đi lại đứng bên cạnh Tiết Ý Nồng, tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

Tiết Ý Nồng: “... Lạc Nhạn, đây là nhang trừ muỗi Từ quý phi đưa đến...”

Lạc Nhạn mở một con mắt, “Dạ? Hoàng thượng không phải dùng không quen sao, Hoàng thượng mỗi lần ngửi thấy khói này liền ho khan.”

Tồn Tích vội vàng bổ sung: “Cái này khác. Đây là vòng nhang do chính nương nương làm, không có khói, hơn nữa mùi hương cũng rất dễ chịu, Hoàng thượng không tin có thể thử dùng. Nếu không tốt, lại nói nương nương giúp ngài điều chỉnh liền tốt.”

“Thì ra là vậy? Vất vả nương nương của các ngươi rồi. Đúng rồi, lần trước trẫm đưa những món ăn vặt đó, nương nương các ngươi có ăn quen không? Nếu thích, trẫm lại cho người đem qua.”

Tồn Tích trả lời: “Nương nương rất thích, cho nên không chịu ăn.”

Tiết Ý Nồng: “...” Muốn hay không muốn, cũng phải trả lời chứ.. “À, vậy sao. Đừng tiếc, ăn hết rồi, trẫm lại cho người gom thêm.”

“Dạ, nô tỳ sẽ chuyển lời của Hoàng thượng cho nương nương.” Nếu chuyện cần đã làm xong, nàng cũng nên cáo lui. Tồn Tích liếc nhìn Lạc Nhạn, nháy mắt với nàng ấy, sau đó nói với Tiết Ý Nồng: “Nô tỳ không dám quấy rầy Hoàng thượng nữa, xin được cáo lui trước.”

“Đi đi.”

Sau khi ra ngoài, Tồn Tích thấy cung nữ ở những cung khác chạy đến trước mặt nàng, vươn cổ nhìn nhìn. Thấy nàng cũng không có được ân thưởng gì, liền giải tán, xem ra Hoàng thượng đối xử mọi người đều giống nhau.

Tồn Tích đi được một đoạn đường, nhìn tất cả mọi người giải tán, lại theo đường cũ vòng trở lại, ở cách Càn Nguyên Cung một đoạn không xa chờ Lạc Nhạn, lúc nãy nàng nháy mắt với nha đầu kia, không biết nha đầu kia có hiểu không nữa.

Lạc Nhạn tìm cơ hội, nói với Tiết Ý Nồng: “Hoàng thượng, nô tỳ đem vòng hương đi thử trước.”

“ Được, nếu hiệu quả tốt, thì đến chỗ Từ quý phi xin thêm.”

“Nô tỳ biết.”

Sau khi ra ngoài, Lạc Nhạn nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Tồn Tích đâu, trong lòng đang nghi ngờ.”Kêu ta ra ngoài, lại chạy đi đâu không thấy bóng dáng, chọc người vui lắm sao, đúng là tỳ nữ của gian phi.”

Lạc Nhạn đang bất bình giận dữ, chỉ thấy Tồn Tích đứng ở dưới gốc cây ngoắc ngoắc nàng. Nàng đi đến, hỏi: “Ngươi tìm ta?”

Tồn Tích cười hì hì nói: “ Đúng, ta có mấy lời trong lòng muốn nói với Lạc Nhạn cô nương.”

“Hừ, thôi đi. Chúng ta thân lắm sao?”

“Từ từ rồi cũng thân. Lần này ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô nương, cô nương nếu không muốn nghe, xem như ta nhiều chuyện.”

Chỉ mấy câu này cũng đủ khích Lạc Nhạn, nàng ấy nhịn không được nói: “Đừng vòng vo, có gì nói thẳng.”

Tồn Tích nói: “Là cô nương kêu ta nói, nói xong cũng đừng trách ta. Ta nhìn cô nương ban ngày ban mặt thường xuyên mệt mỏi, uể oải, tình hình này không chỉ là một hai ngày đi, vành mắt thâm đen xì.”

Lạc Nhạn từ chối cho ý kiến, hừ hừ hai tiếng, coi như là biểu đạt ý mình.

Tồn Tích cười nói: “Cô nương cũng nên chăm sóc bản thân một chút. Hoàng thượng yêu quý cô nương, đây là chuyện tốt, nhưng Hoàng thượng còn trẻ, nhu cầu cao, cô nương cũng không thể cứ chiều theo ngài ấy.. Cũng nên khuyên ngài ấy.....”

Lạc Nhạn trợn to hai mắt, nàng không nghe lầm chứ, lời nói của Tồn Tích nghe sao có chút kỳ kỳ, giống như... Gương mặt Lạc Nhạn đỏ bừng, đây rốt cuộc là đang nói cái gì. Lạc Nhạn vừa định phân bua, Tồn Tích lập tức nháy mắt tỏ ý hiểu, làm cho nàng dở khóc dở cười.

Trời ạ! Rốt cuộc hiểu lầm này từ đâu mà ra.

Tồn Tích cầm một cái bình đen đưa qua, rồi nói nhỏ bên tai nàng là bên trong có dược, còn dặn dò vài câu. Lỗ tai Lạc Nhạn nóng muốn thiêu cháy, cái nha đầu không biết ranh giới của gian phi, đang nói cái gì vậy.

Tồn Tích cười đắc ý, “Dược này do nương nương nhà ta đặc chế, an toàn, mát lạnh, tiêu sưng, hơn nữa không có tác dụng phụ, còn tốt hơn so với thái y viện.”

Lạc Nhạn thật muốn nói: “Nương nương nhà ngươi thật đúng là dâm.. loạn.” Cái này chưa đủ *phun tào” xong, Tồn Tích còn lấy một quyển sách nhỏ trong tay áo ra nhét vào tay Lạc Nhạn.

“Có rất nhiều dạng tư thế, vô cùng phong phú. Toàn bộ là nương nương nhà ta tự tay vẽ, nét vẽ tinh xảo, hình ảnh trung thực, cô nương học tập cho giỏi, Hoàng thượng nhất định sẽ đối với ngươi yêu thích không buông, ngươi chờ phong phi sau này nha!”

Khi nói, hai con mắt của Tồn Tích phát sáng như mấy vị tú bà mời khách.

Sau khi trở về, Lạc Nhạn vừa thẹn thùng vừa tức giận, cầm quyển sách nhỏ trong tay ném vào Tiết Ý Nồng, cũng không thèm để ý nàng ấy có phải là Hoàng thượng hay không.

Tiết Ý Nồng cầm lấy, hỏi: “Không phải đi thử hương sao, hiệu quả thế nào?”

“Không đi!”

“Sao vậy, ai chọc cho ngươi mất hứng như vậy.”

“Còn có ai, còn không phải là nha đầu của gian phi, nói tầm bậy tầm bạ gì không, còn đưa mấy đồ không đàng hoàng.” Lạc Nhạn tức giận cặp mắt đỏ lên.

“Nói cái gì, lại đưa cái gì.”

Tiết Ý Nồng mở quyển sách nhỏ ra xem, hình ảnh tinh xảo, tràn đầy sắc xuân, là một quyển sách được họa bằng tay, đường cong tinh tế, tư thế bắt mắt, vừa có hình ảnh lại có chỉ dẫn cùng lời giải sinh động, dễ dàng cảm thụ đầy trải nghiệm và cảm xúc

“Rất tốt, rất thú vị.”

“Trời ạ! Hoàng thượng, ngài cũng biến thành kẻ xấu.”

Tiết Ý Nồng cười cười, đem quyển sách nhỏ bỏ vào trong tay áo, cũng cất luôn bình sứ nhỏ. Từ trong lời nói của Lạc Nhạn cũng mơ mơ hồ hồ đoán được tác dụng của nó. Từ quý phi này quả nhiên đa tài đa nghệ, kiến thức về nữ tử hết sức phong phú, có gì phải xấu hổ chứ! Đây cũng là kinh nghiệm!

Tiết Ý Nồng cười híp mắt, Lạc Nhạn nói nàng học hư, không thèm để ý đến nàng nữa, chạy ra ngoài, đi tẩm cung đốt nhang.

Hương thơm nhẹ nhàng, ngửi vào hết sức thoải mái, lại không gây ngạt khói.

Sau khi trở về, Tồn Tích tỉ mỉ đem những gì mình quan sát được kể lại cho Từ Sơ Đồng nghe. “Nương nương, các cung khác dường như cũng không chịu được tịch mịch, cũng chạy đến Càn Nguyên Cung, trước kia cũng không thấy các nàng chăm chỉ như vậy.”

Từ Sơ Đồng nói: “Đó là tự nhiên, vẻ ngoài của tân hoàng so với tiên hoàng chiếm nhiều ưu thế hơn. Trước kia cùng tiên hoàng cũng chỉ vì quyền thế. Bây giờ, không phải chỉ đơn thuần như vây đi!”

Nàng nghĩ về Tiết Ý Nồng, dáng vẻ tiểu thịt tươi, nhìn hết sức ngon miệng, cũng khó trách đám nữ sói đói lâu năm trong hậu cung như hổ rình mồi.

“Nương nương nói đúng, chẳng qua là Hoàng thượng mới vừa kế vị, hậu cung chưa có người vừa ý, cho nên xui xẻo cho thị nữ bên cạnh hắn. Ngày ngày bị bắt phục vụ, ban ngày còn phải hầu hạ hắn, mệt mỏi, uể oải ngủ gà ngủ gật khi đứng hầu. Nô tỳ làm một chút chuyện tốt, cho nàng một chút dược, còn có quyển sách nhỏ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.