Tiết Ý Nồng bước vào trong, đã nghe đám người văn võ bá quan, phiên vương, vương phi quỳ xuống đất tung hô vạn tuế, Tiết Ý Nồng vòng qua mọi người, ngồi vào long ỷ, mới nói: “Bình thân.” Lúc này, Nhậm công công bên phải, Lạc Nhạn bên trái, hai người đứng ở hai bên của Tiết Ý Nồng.
Mọi người sau khi đứng dậy, từng người bước ra xưng tên, bái kiến, tặng lễ vật. Tiết Ý Nồng cũng đáp lễ ban thưởng từng người, kể cả những người không có ở đây.
Trong đó có một vị nữ tử, từ lúc Tiết Ý Nồng xuất hiện, không nhút nhát và rụt rè như những người khác, nàng ấy rất tự nhiên, phóng khoáng, thoải mái, ánh mắt thỉnh thoảng còn lén lút nhìn Tiết Ý Nồng. Hai tay nàng hành lễ để ở bên hông, rồi nói: “Tôn nữ của phủ Quốc công, nữ nhi chi thứ hai của Thắng hầu, tham kiến Hoàng thượng.” Vừa nói, vừa hạ thấp người xuống, nhưng ánh mắt vẫn không hề an phận, không ngừng xoay chuyển.
Tiết Ý Nồng mỉm cười, thì ra là từ nhà tổ phụ. Vậy ra vị này là nhị biểu muổi của nàng rồi, “Miễn lễ nhị biểu muội.” Dựa vào trí nhớ của nguyên thân, nàng cũng có chút ấn tượng với vị biểu muội này, nhưng không quá sâu sắc. Ở triều đại này, cũng không có quá khắc nghiệt đến mức nam tử và nữ tử “không thể gặp nhau”, nhưng lại có nhiều quy tắc nghiêm nghặt đối với quan lại và thái giám hơn so với bách tính, dân thường.
Hạ Tư Huyền nhoẻn miệng cười, hỏi: “Hoàng thượng ngài còn nhớ muội sao?”
Tiết Ý Nồng nói qua loa vài câu lấy lệ, chỉ thấy bộ dạng rất vui vẻ của Hạ Tư Huyền. Đôi má hây hây, đôi mắt đen như mực nhìn Tiết Ý Nồng dịu dàng, tràn đầy tình cảm, Tiết Ý Nồng hơi lúng túng, nhanh chóng tặng lễ vật, mau mau đuổi vị biểu muội này đi, chỉ thấy nàng ấy nhận lễ vật rồi tạ ơn, còn không quên quay nhìn lại, mỉm cười.
Những người ngồi ở đây ai mà không tôn quý. Nhìn cách hành xử của Hạ Tư Huyền, trong lòng khinh bỉ một trăm lần, đồng thời sắc mặt của phủ Quốc công cũng không tốt, trừ Thắng Hầu.
Tâm tư của đứa hài tử này đã sớm nói cho hắn biết. Hắn cũng hết sức tán thành. Hôm nay ngoại tôn đã trở thành hoàng đế, tam cung lục viện, chẳng lẽ không thể nhận thêm một tiểu biểu muội sao?
Thắng Hầu giả vờ như không biết, mặc kệ người khác đang nghĩ gì.
Đến khi Tư Huyền nhà hắn làm Quý phi, khi đó ai mà chẳng muốn nịnh nọt hắn. Khi đó, ai dám chê cười. Ai cười ai chưa biết. Thắng Hầu nhìn lướt qua đám người trong đây, bất cứ ai cười nhạo hắn, hắn đều ghi tạc trong lòng. Sau này tính sổ một lượt!
Hạ Tư Huyền ngồi xuống ở bên cạnh Thắng Hầu.
Sau đó, có thêm những người khác tiến lên bái kiến, cùng nhau nói một vài lời xã giao. Sau khi gặp hết, thì cũng giải tán. Tiết Ý Nồng ngồi kiệu liễn, nhưng không lập tức trở về Cẩm Tú Cung, mà là đi Khôn Viên Cung.
Mọi người trong Khôn Viên Cung thấy Hoàng thượng một ngày đến hai lần, mừng rỡ như điên. Thật là không thể tin được còn tưởng mình bị hoa mắt. Đi vào trong thông báo cho Mai ma ma, Mai ma ma không tin, bị đám cung nữ cười nói: “Ma ma vui quá ngớ ngẩn ha, còn không nhanh chóng đi vào báo với hoàng hậu.”
“Đến thật sao?” Vận may cuối cùng cũng đã chuyển đến tiểu thư nhà bà. Bà vội vàng chạy vào trong, tốc độ nhanh gấp hai lần ngày thường. vui vẻ báo với Dư Thời Hữu: “Hoàng hậu, hoàng thượng đến.” Bà vừa nói xong, Tiết Ý Nồng đã đi vào.
Dư Thời Hữu muốn đứng lên hành lễ, bị Tiết Ý Nồng ngưng lại.
“Không cần, ngươi đang không khỏe, ngồi cũng được, nằm cũng được, chỉ là trẫm thuận đường đến thăm ngươi một chút.”
Tiết Tiệm Ly vẫn ngồi ở mép giường, vào lúc này cũng đứng dậy nghênh đón, “Tiệm Ly bái kiến hoàng huynh.”
“ Ừ, hoàng hậu ăn cháo chưa? Sắc thuốc xong chưa?” Đang hỏi, thì Mai ma ma xen vào trả lời: “Bẩm hoàng thượng, ngài ấy đã ăn, thuốc còn đang sắc.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tiết Tiệm Ly tiếp tục ngước nhìn Tiết Ý Nồng, như có lời muốn nói. Đợi Tiết Ý Nồng cho mọi người lui ra ngoài hết, lúc này nàng ấy mới tiến lên: “Hôm nay may mà có hoàng huynh, nếu không muội cũng không biết phải làm sao.” Tiết Tiệm Ly cảm kích, “Hoàng huynh không so đo chuyện lúc trước, còn giúp hoàng hậu, muội không biết nói gì cho phải.”
“Không có gì, trẫm không có trách muội. Ngôn luận là quyền tự do của muội. Nhưng mà, sau này đừng có nói năng kiểu đó trước mặt nhiều người, trẫm khó vị tình. Trẫm chỉ có một cái miệng, không đáp lại nhiều người như vậy được. Chăm sóc hoàng hậu cũng là trách nhiệm của trẫm, việc này, muội không cần tạ ơn. Ngược lại là trẫm, phải cảm tạ muội mới phải. Nhờ muội túc trực chăm sóc khi hoàng hậu ngã bệnh, điều này quả thật hiếm thấy.” Nàng cố ý muốn khen ngợi điểm tốt của Tiết Tiệm Ly trước mặt Dư Thời Hữu.
Tiết Tiệm Ly xấu hổ, “Do muội, Tiểu Phượng mới bị cảm nhiễm phong hàn. Hoàng huynh nói như vậy, muội xấu hổ muốn chết.”
“Thôi, đừng nói chuyện đó nữa. Mấy ngày kế tiếp, muốn muội khỏe mạnh để chăm sóc hoàng hậu. Có muội ở bên cạnh nàng ấy, trẫm tương đối yên tâm.” Nói một lúc, giao Dư Thời Hữu cho Tiết Tiệm Ly chăm sóc, Tiết Ý Nồng trở về.
Từ Sơ Đồng thấy nàng trở lại, có mấy lời muốn nói cùng nàng, nhưng lại thôi, nên đành đứng trước mặt nàng, “Hoàng thượng...”
“ Sơ Đồng a, trẫm còn có việc, có lời gì đợi khi có thời gian rồi nói sau được không?” Nàng không muốn nghe nàng ấy ngụy biện nữa. Bây giờ nàng cần yên tĩnh một mình, tránh xa những chuyện phiền não này. Nói xong đi về phía bàn xem tấu chương, không để ý đến bất kỳ người nào. Đến trưa, Lạc Nhạn đem ngọ thiện vào cho nàng.
Một chén hoành thánh.
Từ Sơ Đồng, sau khi bị cự tuyệt thì ấm ức đi ra ngoài, gặp phải Tồn Tích. Tồn Tích thấy gương mặt đượm buồn của nàng, biết nàng gặp phải bức tường Tiết Ý Nồng. Nàng ấy kéo Từ Sơ Đồng đi vào tiểu trù phòng, hai người đóng cửa lại, nói chuyện.
“Nương nương chưa nói rõ ràng với hoàng thượng hả?”
“Không phải là không nói, mà căn bản là ngài ấy không muốn nghe ta nói, không cho ta cơ hội nói.”
Tồn Tích thở dài, nói: “Hai ngài thiệt là, sao cứ xung đột hoài, mới vừa hòa hợp lại phát sinh mâu thuẫn mới. Có phải các ngài xem mâu thuẫn là cơm bữa dùng hàng ngày chăng? Nô tỳ không thể không ra tay rồi. Để nô tỳ đi giải thích thay ngài.”
“Ngươi cần gì phải chuốc lấy phiền phức, để ngươi phiền lòng vì ta, ta vô cùng áy náy.”
“Vẫn tốt hơn bây giờ, chân mày của ngài cau chặt đủ giết một con ruồi. Nương nương, ngài đang đóng kịch đúng không? Không phải thật đúng không? Ngài diễn như thật, diễn như không diễn vậy, có phải nô tỳ có hiểu lầm gì không? Nhìn ngài, chỉ một lúc mà đã hốc hác, tiều tụy thành ra như vậy. “ Tồn Tích nói khoa trương đến mức đủ trêu chọc Từ Sơ Đồng miễn cưỡng mỉm cười. “Được rồi, yên tâm đi, chuyện của ngài cũng chính là chuyện của nô tỳ. Chuyện này nô tỳ nhất định sẽ vì ngài giải thích rõ ràng với hoàng thượng, hắn cũng nóng nảy, có lẽ là do ghen tị. Ngài đối xử với Cung Kính Vương như vậy, là ai cũng sẽ không thoải mái trong lòng. Huống chi về mặt tình cảm, vẫn nên chờ một chút. Trước hết để cho hắn nghĩ kỹ. Chúng ta cũng nắm chặt cơ hội ở bên cạnh cổ vũ hắn, để hắn ra chủ ý, lập tức sau cơn mưa trời lại sáng, ân ái lại như lúc ban đầu.”
Tồn Tích nói rất hay, nhưng Từ Sơ Đồng lại không lạc quan như vậy, Tồn Tích không thể làm gì khác hơn là thúc giục nàng đi ngủ trưa, dưỡng thần một chút, “Ngài a, chờ thôi! Bồi bổ tinh thần thật tốt mới quyến rũ được hoàng thượng. Khi đó, hoàng thượng không thèm đi đông tây nam bắc tìm mỹ nhân gì nữa. Đến lúc đó hoàng thượng kiếm chế không nổi, hai ba trăm hiệp. Nói không chừng ba năm hai đứa ẵm trên tay. “
Vẻ mặt Tồn Tích mơ màng khi nghĩ đến viễn cảnh trên tay Lạc Nhạn, trái ẵm một tiểu công chúa, phải ẵm một hoàng tử. Tay chân luống cuống không thay tả được, vẻ mặt đưa đám cầu cứu nàng. Khi đó nàng sẽ có cơ hội trêu chọc nàng ấy đã đời.
Khi nghĩ về những điều này, vẻ mặt Tồn Tích đặc biệt ngọt ngào.
Từ Sơ Đồng nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu thở dài. Tồn Tích luôn nghĩ mọi chuyện thật lạc quan, còn nghĩ đến chuyện ba năm hai đứa, nàng với Tiết Ý Nồng mãi mãi không thể nào. Từ Sơ Đồng quyết định đi ngủ trưa, dưỡng thần, chờ có cơ hội rồi tính tiếp.
Buổi tối, vẫn ngủ chung với Tiết Ý Nồng. Tiết Ý Nồng lại quay sang một bên. Từ Sơ Đồng lấy hết can đảm, rướn người về phía trước, tiến gần sát, bị Tiết Ý Nồng mượn cớ từ chối, “Trẫm mệt mỏi.” Từ Sơ Đồng rút cánh tay mình về, lần trước cũng là như vậy. Chẳng qua là lần này Tiết Ý Nồng không cho nàng cơ hội giải thích. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quả thật là không được, nhưng tự mình nói vài câu liệu có hữu dụng chăng. Dù sao trong lòng Tiết Ý Nồng cũng đã có phòng bị, nàng ấy đã tự có câu trả lời cho chính mình. Tự mình có nói thêm đi nữa, cũng không nghe lọt lỗ tai, thì có ích gì.
Thở dài thườn thượt rồi đành đi ngủ.
Hôm sau, Tiết Ý Nồng cứ theo lẽ thường dùng thiện. Hôm nay nàng muốn xuất cung đi phủ Quốc công.
Dưỡng Tức Cung và Anh Hùng Điện cho người ra báo, bọn họ tạm thời có việc không thể thu xếp đi, để cho Tiết Ý Nồng một mình sắp xếp, đi thăm ngoại tổ mẫu, cữu phụ, cữu mẫu cùng các vị biểu huynh, biểu tỷ, biểu đệ và biểu muội.
Sau khi dùng xong điển tâm, Tiết Ý Nồng phải đi ra ngoài. Bình thường sẽ là tình ý miên man mà tiễn đưa, mà nay khi đứng ở cửa, lời nói không cảm xúc. Nàng đứng ở đó, không hề nhìn Từ Sơ Đồng, “Nàng muốn gặp ai, thì cứ gặp. Nhưng mà không muốn thấy nàng dẫn đến chính thất của chúng ta nữa.”
Nói xong, không đợi Từ Sơ Đồng trả lời, liền đi. Hiển nhiên vẫn là rất để ý việc Từ Sơ Đồng mời Tiết Khinh Cầu đến đây.
Lời nói của Tiết Ý Nồng rất dứt khoát, nhưng khi ra khỏi cửa, vẻ mặt nàng cay đắng. Bây giờ, nàng chỉ có thể “tác thành” mà thôi, không muốn trở thành chướng ngại vật của bọn họ. Nếu Từ Sơ Đồng vẫn còn tình ý với Tiết Khinh Cầu, tại sao phải tìm nàng. Tiết Ý Nồng chỉ cảm thấy tất cả chỉ là một trò cười. Nàng không muốn khóc lóc, làm loạn, như vậy đối với mọi người cũng không tốt, không bằng, nàng thoái lui, hơi đâu mà quan tâm có tiêu sái hay không tiêu sái.
Trước khi ra ngoài, nàng đi đến Khôn Viên Cung một chuyến.
Thấy tình trạng của Dư Thời Hữu cũng không tệ lắm, lại dặn dò nàng ấy tịnh dưỡng nhiều hơn. Dư Thời Hữu nói: “Hôm nay, thần thiếp vốn nên cùng Hoàng thượng trở về phủ Quốc công, nhưng lại không thể rồi, Hoàng thượng đi một mình, không sao chứ?”
“Không sao, đây cũng là lý do trẫm đến đây. Trẫm muốn ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, bọn người ngoại tổ mẫu, cữu phụ, cữu mẫu, trẫm sẽ tự mình giải thích rõ ràng với bọn họ. Đợi ngươi khỏe lại, đi thăm bọn họ cũng không muộn, ngươi không cần lo lắng.”
Dư Thời Hữu luôn mãi đa tạ, nhưng mà phát hiện sắc mặt Tiết Ý Nồng không được tốt, “Sao vậy? Dường như Hoàng thượng có việc khó nói. Ngài còn đang lo lắng vấn đề lương thực sao?”
Tiết Ý Nồng lắc đầu, “Việc đó cũng không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.”
Dư Thời Hữu dè dặt hỏi: “Có phải liên quan đến Từ phu nhân không?” Thấy Tiết Ý Nồng ngầm thừa nhận, nàng suy nghĩ vài lần, kết hợp với tin đồn từ Mai ma ma, nàng sớm hiểu được bảy tám phần, thầm nghĩ: “Hoàng thượng quả nhiên rất quan tâm nàng ấy. Từ Sơ Đồng a Từ Sơ Đồng, ngươi thật là tốt số! Vậy thì tại sao không nói rõ.” Dư Thời Hữu rất biết ơn sự săn sóc chu đáo của Tiết Ý Nồng dành cho nàng, nên giờ phút này nàng đang muốn bánh ít đi bánh quy lại, cũng muốn giúp phá vỡ rào cản giữa hai người bọn họ. Nàng nháy mắt với Tiết Tiệm Ly, và Mai ma ma, muốn bọn họ đi ra ngoài trước. Chuyện riêng tư của hoàng thượng vẫn là nên ít người biết thì hơn.
Sau khi Tiết Tiệm Ly và Mai ma ma rời đi. Chẳng qua chỉ đi vài chục bước rồi trốn vào sau tấm màn nghe lén bọn họ nói chuyện.
Dư Thời Hữu nhìn thấy, bất đắc dĩ mỉm cười, nói với Tiết Ý Nồng: “Là chuyện liên quan đến Cung Kính Vương đúng không?” Ngay sau đó, nàng bổ sung: “Hoàng thượng đại phát thần uy, trong cung truyền khắp nơi.” Cho nên, đây cũng không phải là nàng cài người ở bên cạnh Hoàng, mọi người trong cung đều biết chuyện này, mà nàng cũng chỉ nghe kể lại mà thôi.
“Ngươi cũng biết, ha ha. Cũng không thể gọi là đại phát thần uy. Chẳng qua là chỉ điểm hắn một ít việc. Được rồi, không nói về nàng ấy, ta muốn nghe ý kiến của ngươi.”
Dư Thời Hữu suy đoán nội tâm của Tiết Ý Nồng, nói: “Hoàng thượng đang hoài nghi Từ phu nhân và Cung Kính Vương có cái gì sao?”
“Rất khó để không nghĩ như vậy.”
“Đúng nha! Một người biết rõ cung quy, nhưng vẫn tái phạm. Ở trong mắt hoàng thượng, nếu như không phải có tình cảm với người này thì cần gì phải làm như vậy. Nhưng theo ý thần thiếp, với tư cách một nữ tử, thì chưa chắc là như vậy. Thần thiếp e rằng Từ phu nhân cảm thấy Hoàng thượng tin tưởng nàng ấy, nên nàng ấy mới làm như vậy. Hơn nữa nếu chuyện này vỡ lỡ, đối với nàng ấy bất lợi vô cùng. Nàng ấy cần gì phải làm như vậy. Trong thiên hạ chắc không có người ngốc như vậy đâu. Vì vậy thần thiếp cho là, trong đó nhất định có ẩn tình. Hoàng thượng sao không cho nàng ấy một cơ hội giải thích. Hai người đối thoại rõ ràng vẫn tốt hơn một người suy đoánbậy bạ rồi sanh giận dỗi.”
Sanh giận dỗi? “Trẫm không có!” Nàng chối bỏ ngay và luôn.
Dư Thời Hữu bật cười, lấy tay che mũi, hỏi: “Hoàng thượng không có sao?”
“Không nhiều như ngươi nghĩ, chỉ một chút. Ngươi hiểu ý trẫm không, là trẫm ghen tị, không vượt qua được rào cản đó. Trẫm chỉ cần vừa nghĩ đến Sơ Đồng không có cách người nọ xa một chút, là cảm thấy mình bị bỏ rơi, cả người mất hết ý chí. Nghe ngươi vừa nói như vậy, thật giống như trẫm cũng có chỗ không đúng.”
“Hoàng thượng hiểu là tốt rồi. Thật ra thì có mấy lời, không phải là bởi vì thần thiếp nói đúng, mà là hoàng thượng hy vọng tìm cho mình một lý do để hòa giải với Từ phu nhân, để tiếp tục tin tưởng Từ phu nhân có phải không? Thần thiếp chẳng qua là đem nó nói toạc ra thôi.”
“ Ừ, trẫm biết. Nhưng trẫm thật sự không hiểu, thỉnh ngươi hãy trả lời cho trẫm. Ngươi thân là thê tử trên danh nghĩa của trẫm, không phải là nên đối nghịch với Từ Sơ Đồng sao? Tại sao còn muốn nói giúp nàng ấy.”
Dư Thời Hữu mỉm cười. Bởi vì căn bản nàng không phải là loại nữ tử thích ghen tuông, nàng sẽ không đi tranh cái gì không thuộc về mình.
Trước đây, Tiết Ý Nồng đã nói rõ ràng với nàng. Nhưng với giáo dục truyền thống, nàng phải trở thành một nữ nhân tam tòng tứ đức, cho nên chỉ có thể tùy theo phu quân.
Phu quân của nàng lại yêu mến nữ tử khác. Mặc dù trong lòng nàng kinh ngạc, nhưng có vui sướng vì hắn có sự khoan dung, hiểu biết. Nhưng mà để nàng thật sự thoải mái, khoan dung, thì hiện tại, nàng vẫn chưa đủ can đảm để làm.
Cuối cùng, bọn họ không phải là người xa lạ, cũng không phải là kẻ thù lòng đầy căm phẫn!
Tiết Ý Nồng xem nàng là bằng hữu. Vậy nàng sẽ cố gắng làm một tri kỷ, có gì mà không thể.
Dư Thời Hữu cười nói: “Bởi vì thần thiếp là hoàng hậu. Hoàng hậu tất nhiên phải giữ gìn tam cung lục viện. Vậy thì tại sao không từ ái với một Từ Sơ Đồng. Hoàng thượng yên tâm đi, thần thiếp sẽ không lấy quyền uy chủ hậu cung mà làm khó dễ nàng ấy. Lần trước, Mai ma ma tự ý hành động, cũng đã bị trừng phạt qua. Mong rằng hoàng thượng nể một tấm chân tình của thần thiếp mà tha thứ cho bà ấy.”
Tiết Ý Nồng không có nói sẽ không tha thứ, “Chuyện hậu cung, ngươi quản là tốt rồi.” Hai người nói vài chuyện đơn giản, bầu không khí hòa hợp hiếm có, mang đến cảm giác ấm áp cho cuộc hôn nhân chính trị không hạnh phúc này.
Dư Thời Hữu biết nàng không đáp ứng, là vì liên quan đến Từ Sơ Đồng thì thôi, không thể thiếu ngày sau mình nhiều mặt bảo vệ. Thời điểm cũng không còn sớm, nàng không muốn cản trở Tiết Ý Nồng, “Hoàng thượng không phải còn muốn đi phủ Quốc công sao, bây giờ còn muốn đi không?”
“ừ!” Nàng đứng lên, phủi phủi y phục, “Cũng nên đi, hoàng hậu cố gắng dưỡng bệnh, tranh thủ sớm ngày bình phục.”
Sau khi nàng đi khỏi, Tiết Tiệm Ly và Mai Ma ma, hai người vươn cổ ra nhìn. Khi chắc chắn nàng đi rồi, bọn họ mới đi đến mép giường. Dư Thời Hữu liếc hai người bọn họ, “Các ngươi nghe đủ chưa?”
Mai ma ma nói: “Hoàng hậu thật khờ. Đây có thể là cơ hội ngàn năm một thuở. Tại sao ngài lại nói giúp cho ả kia, phải khiến cho hiểu lầm giữa ả và hoàng thượng càng lớn thì không phải càng có lợi cho hoàng hậu sao.” Dù có Tiết Tiệm Ly ở bên cạnh, Mai ma ma cũng không cố kỵ, bởi vì bà biết Tiết Tiệm Ly cũng đứng về phía Dư Thời Hữu.
“Ma ma nói sai rồi, Bổn cung cũng không ngốc, ngươi hẳn khen bổn cung thông minh mới đúng. Nếu như lúc này, không cho Hoàng thượng một ấn tượng tốt, mà vẫn cứ đóng vai kẻ ác độc, ghen tị trước mặt hắn, cười trên sự đau khổ của người khác, bỏ đá xuống giếng, đợi đến khi hoàng thượng tỉnh ngộ, nhất định hận bổn cung vô cùng. Nếu đã như vậy, sao không làm người tốt, để cho ấn tượng hoàng thượng dành cho bổn cung khá hơn một chút, làm người tốt hay là làm người xấu sẽ tốt hơn. Mai ma ma nếu là ngươi là hoàng thượng, ngươi sẽ thích một nữ tử như thế nào chứ?”
Mai ma ma mặt mày hớn hở, “Hoàng hậu cao minh.”
“Cái này cũng không là gì, ngươi sau này rút kinh nghiệm, đừng lỗ mãng làm chuyện bậy.”
Mai ma ma nói: “Hoàng hậu yên tâm.” Biết tiểu thư nhà mình đã biết nghĩ đến bản thân, cũng không uổng phí tấm lòng của bà. Mai ma ma đi sắc thuốc, Tiết Tiệm Ly vẫn đứng đó, nhìn bà ấy rời đi, mới ngồi xuống.
“Tiểu Phượng, tại sao lúc nãy ngươi lại lừa gạt Mai ma ma.”
Dư Thời Hữu cười như không cười nói: “Ta có sao? Tiệm Ly.” Nàng ấy không khỏe, giọng nói yếu ớt, uể oải, càng làm tăng thêm vẻ quyết rũ, khiến cho Tiết Tiệm Ly cảm thấy tim mình lại đập gia tốc thình thịch thình thịch, thật vất vả mới ngừng lại. Dư Thời Hữu nhìn về hướng đi của Mai ma ma, nói khẽ: “Ta là muốn tốt cho bà ấy. Nếu bà ấy cứ luôn nghĩ về điều này vì ta, chỉ sợ sẽ gây ra nhiều rắc rối. Đến lúc đó, ta chỉ sợ, ngay cả ta cũng không thể bảo vệ được bà ấy. Ta là nghĩ về sự trung thành của bà ấy, cũng không hi vọng có chuyện gì xảy ra với mạng già của bà ấy. Ta chỉ muốn bà ấy sống an an ổn ổn vượt qua tuổi già.”
“Ừ, ngươi luôn suy nghĩ rất xa rất rất xa, nhưng mà không thấy thiệt thòi cho bản thân sao?”
“Không thiệt thòi. So với nhiều người, ta đã tốt lắm rồi, hoàng thượng tuy không thương ta, nhưng cũng không bạc đãi ta, ta nhìn ra được điểm đó. Ta không muốn đề cập đến hắn là một hoàng đế như thế nào. Nhưng hắn là người tốt, muốn bảo hộ chu toàn cho tất cả mọi người. Ta không có mù, nhìn ra hết thảy, chẳng qua là...”
Chỉ là cái gì, nàng không có nói.
Tiết Tiệm Ly nhắc nhở nàng, nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chuyên tâm dưỡng bệnh, chỉ cần ngươi vui vẻ là được, đừng nghĩ đến những chuyện khác, không khéo làm cho đầu óc hỏng mất, rồi sau này không có ai hầu hạ, tán gẫu với ta thì sao.”
“Ngươi là tên tiểu quỷ.” Dư Thời Hữu đưa tay sờ sờ đầu Tiết Tiệm Ly, thấy hai tay nàng ấy hết sức không được tự nhiên túm lấy vạt áo, vẻ mặt đỏ bừng.
Nói lầm bầm: “Người ta cũng không phải là hài tử.” Trong lòng lại vì được sủng ái mà cực kỳ hưởng thụ, ngay cả chính nàng cũng không hiểu, tại sao có thể như vậy. Nàng chỉ hi vọng ánh mắt Dư Thời Hữu đặt hết trên người mình.
Lại nói về Tiết Ý Nồng, sau khi rời đi. Trên đường đi đến phủ Quốc công, vẻ mặt thoải mái, vui vẻ, như trút được gánh nặng. Cả người vui vẻ ngâm nga một khúc nhạc, hận không thể lập tức trở về, nói rõ hết mọi chuyện với Từ Sơ Đồng ngay và luôn.
Thỉnh thoảng còn bĩu môi, than thở, tự trách bản thân khờ khạo, sao không nói rõ ràng từ sớm. Đỡ phải khiến cả hai khó xử, không thể nói chuyện, còn khiến trong lòng khó chịu.
Lạc Nhạn ở trên cùng xe ngựa với nàng, thấy vẻ mặt của nàng biến hóa không ngừng, trong lòng cũng an tâm đôi chút. Hôm qua, mặt trầm dầm như bánh bao bị ôi thiêu, sau khi gặp gỡ hoàng hậu, không biết hoàng hậu đã nói gì, mà có thể khiến cho hoàng thượng vui vẻ như vậy.
Tất nhiên thấy hoàng thượng vui vẻ, lông mày của nàng cũng giãn ra theo.
Vì vậy vẻ mặt Lạc Nhạn cũng tràn đầy vui mừng. Thậm chí còn xốc màn xe lên, nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, một mảng trắng xóa, người qua kẻ lại cũng thật nhiều, có lẽ là do mùng hai Tết. Nhìn một lúc thì khép lại, sợ hơi lạnh bên ngoài lẻn vào, làm đông lạnh Tiết Ý Nồng.
Tiết Ý Nồng thì đang chống tay nghiêng đầu, khóe miệng cong cong nụ cười ngọt ngào.
Một lúc sau thì đã đến phủ Quốc công, xe ngựa ngừng lại. Nhậm công công từ kiệu nhỏ phía trước bước xuống, vội vàng đến nghênh đón. Tiết Ý Nồng, Lạc Nhạn xuống cổ kiệu, đảo mắt nhìn xung quanh. Đám người phủ Quốc công đã sớm đứng ở cửa, thấy nàng đến, ngay cả Quốc công phu nhân đã hơn tám mươi tuổi cũng một tay chống gậy, quỳ xuống.
Tiết Ý Nồng nghênh đón, đưa hai tay đỡ bà, “Ngoại tổ mẫu cần gì phải khách sáo.”
Mái tóc Quốc công phu nhân đã trắng như mây, chỉ mang một vài nữ trang đơn giản theo phẩm cấp, mặc triều phục, một tay chống gậy, thân gậy bằng gỗ, đầu gậy trạm trổ hình rồng cũng bằng gỗ, trang trí bằng tua rua màu vàng tươi. Trên thân gỗ có khắc chữ là ngày tháng nhận gậy gỗ này, và trên đó còn có ấn ký của tiên hoàng ban tặng.
Quốc công phu nhân thấy nàng, đã sớm mỉm cười, “Hoàng thượng đã lớn như vậy, rất lâu không gặp ngài, lão thân rất nhớ ngài a!”
“ Dạ, trẫm không phải đến đây thăm ngoại tổ mẫu sao, thỉnh nhanh nhanh vào trong phủ.” Vừa nói vừa ra hiệu cho mọi người đứng dậy. Những người còn lại trong phủ Quốc đứng tránh ra, nhường đường, Thắng hầu nhận trách nhiệm dẫn đường, đi đến phòng khách ngồi, để cho hai người tán gẫu, những người còn lại chỉ ngồi tham dự, lắng nghe. Tuy là phòng khách, nhưng đã sớm dặn người hầu đốt than sưởi ấm, nên lúc này đi vào, một chút cũng không lạnh. Tiết Ý Nồng ngồi cạnh Quốc công phu nhân, hai người nói một ít chuyện nhà. “Mẫu hậu và Thái hậu cô mẫu cũng đã phái người đến, để cho trẫm báo với ngoại tổ mẫu, là hôm nay bọn họ không kịp sang đây thăm ngài, vài ngày sau có thời gian, sẽ cùng nhau đến đây.”
Quốc công phu nhân sớm biết, hỏi: “Các nàng ấy vẫn khỏe chứ?”
“Đều khỏe! Nhưng rất nhớ ngài, trẫm có ý này, là hy vọng các ngài có thể thường xuyên qua lại thăm viếng lẫn nhau, để trấn an tâm tình lẫn nhau. Chứ ngồi không cả ngày, không có người tán gẫu, không phải rất nhàm chán sao. Hàng ngày niệm phật cũng không có ý nghĩa gì. “
Quốc công phu nhân cười nói: “Chính xác là như vậy mới phải, chẳng qua là vua tôi khác biệt.” Trong lời nói khó tránh khỏi khổ sở, cũng không có cách nào khác.
“Việc này không có gì quan trọng, ngoại tổ mẫu nhớ các nàng, có thể vào cung thăm bất cứ lúc nào. Các nàng nhớ ngài, cũng có thể xuất cung bất cứ kỳ nào thăm ngài. Lạc Nhạn, lấy lệnh bài đến đây. “ Lạc Nhạn lấy ra đưa cho Tiết Ý Nồng, sau đó nàng đưa cho Quốc công phu nhân, “Đừng nên để lại bất kỳ hối tiếc nào.” Quốc công phu nhân muốn đứng lên tạ ơn. Tiết Ý Nồng ngăn cản, “Đừng.”
“Đa tạ hoàng thượng tác thành, đây là phúc đức của lão thân, đều là hoàng thượng ban tặng.” Bà ngồi trên ghế khom người, lại hỏi các tỷ muội của Tiết Ý Nồng có khỏe không, “Lão thân nếu nhớ không lầm Tiệm Ly cũng không còn nhỏ nữa.”
“Dạ”
“Có nơi chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Vẫn chưa có sao, phải nhanh lên.” Quốc công phu nhân dặn dò, Tiết Ý Nồng cũng nghiêm túc đáp lời.
**** 22/05/2022 ***