Tiết Ý Nồng không biết mình tại sao phải làm như vậy. Hoàng đế trở về tẩm cung của mình, mà phải lén la lén lút như kẻ trộm. Nàng chỉ cảm thấy cảm xúc bản thân lẫn lộn, hỗn tạp không xác định được.
Nàng ra hiệu “từ tốn”, số lượng người bên cạnh nàng giảm đi một nửa. Khi nàng đến gần thì thấy có thái giám tháo chạy đi báo tin. Tiết Ý Nồng lạnh lùng nhìn tất cả mọi việc đang diễn ra, vung tay lên, có bóng người nhanh như chớp, chạy đến, chỉ vài lần điểm chân trên đất, đã đuổi kịp và bắt lấy tên thái giám.
“Hoàng thượng.” Sau khi bắt được người, ám vệ liền giao tên thái giám cho người khác, lập tức ẩn thân. Tên thái giám bị bắt, miệng bị bịt lại. Tiết Ý Nồng để cho bọn họ ở bên ngoài chờ, còn mình thì lững thững đi vào. Lại có thêm người muốn lẻn đi báo tin, lập tức bị bắt lại. Chỉ trong một lúc, vài tên đã bị bắt lấy. Khi Tiết Ý Nồng đã đến cửa, lúc này, Nhậm công công mới cất cao giọng.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Hai người đang ở trong phòng nói chuyện đều sửng sốt. Tiết Khinh Cầu hơi hoảng loạn, liếc nhìn nhanh về phía cửa, nhanh chóng từ từ đứng dậy khỏi ghế. Tiết Ý Nồng quay trở lại, là một trong những nhận định xấu nhất mà hắn nghĩ, nhưng hắn vẫn kịp chuẩn bị.
Hắn đứng dậy hành lễ nói: “Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tiết Ý Nồng cũng không nhanh chóng đáp lời, cứ để cho hắn cúi đầu khom người, ánh mắt nhìn về phía Từ Sơ Đồng. Từ Sơ Đồng thấp thỏm, bởi vì nàng phát hiện ánh mắt Tiết Ý Nồng nhìn nàng không giống như thường ngày, hơi khác lạ, trong lòng nàng bất an, sợ Tiết Ý Nồng hoài nghi cái gì, cũng cúi đầu xuống vén áo thi lễ.
Tiết Ý Nồng ngồi xuống, để cho Nhậm công công pha trà, rồi cầm tách trà lên sưởi ấm bàn tay, tranh thủ im lặng một chút để ổn định tâm tình phức tạp, một lúc sau mới nói: “Miễn lễ.”
Tiết Khinh Cầu đa tạ, mặc dù rất bất mãn với hành vi diễu võ dương oai của Tiết Ý Nồng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ cung kính, rất phù hợp với tước hiệu của hắn nha.
Tiết Ý Nồng mở miệng nói: “Sao Cung Kính Vương không cùng với những Vương gia khác dùng điểm tâm, mà lại vội vàng đi đến tẩm cung của trẫm để làm gì?” Không đợi Tiết Khinh Cầu giải thích, nàng nhìn về phía cửa lặng lẽ nói: “Thiệt tình, mấy tên nô nài không làm tròn trách nhiệm. Cung Kính Vương bận rộn công vụ, sợ là có vài thứ đã quên. Bọn họ cũng không biết chỉ điểm, dường như quên mất tự ý xông vào tẩm cung của trẫm là tử tội, làm ảnh hưởng tình cảm huynh đệ giữa hai ta, thật đáng đánh!” Không nói nhiều lòi, nàng lệnh cho Nhậm công công: “Không làm tròn bổn phận, đánh một trăm trượng.”
Cả căn phòng yên lặng, Nhậm công công đã đoán ra thánh ý, nhìn Tiết Khinh Cầu một cái, sau đó đi ra ngoài. Bên ngoài nhanh chóng truyền đến những tiếng bộp bộp, còn có tiếng gào khóc của những tên thái giám kia, không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ. Dường như còn kêu thẳng Cung Kính Vương cứu mạng.
Tiết Ý Nồng dùng nắp để đẩy lá trà trong tách, chậm rãi nói: “Tất cả đều do trẫm không tốt, quản giáo không nghiêm, để cho bọn họ hành xử lỗ mãng.”
Tiết Khinh Cầu vội vàng quỳ xuống xin tha tội, “Do thần đã hành động lỗ mãng, xin hoàng thượng thứ tội. Chỉ là thần nghe nói hoàng thượng đang ở trong Khuôn Viên Cung chăm sóc hoàng hậu nên thần không dám quấy rầy. Thật sự thì thần cũng có chuyện quan trọng muốn khải tấu.”
“À?” Còn biết ngụy biện, nàng cũng nên nghe thử, xem hắn làm sao xảo ngôn để tránh tội. “Chuyện gì mà quan trọng đến mức không có thời gian cho người thông báo trẫm một tiếng. Nói thử xem sao. “
“Thần nghe nói sau khi gặp thần, Từ phu nhân trên đường hồi cung thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thần tự trách bản thân đã không cho người bảo vệ phu nhân thật tốt... Thật may mắn là Từ phu nhân không gặp chuyện gì. Nếu không hậu quả thật sự không dám nghĩ đến. Cho nên thần đặc biệt điều tra chuyện này. Trước mắt cũng có ít tin tức, nên đặc biệt đến đây bẩm báo cho hoàng thượng.”
“Huynh tra được gì?”
“Có người mua cảm tử quân, muốn giết hại phu nhân, rồi giá họa cho thần, để cho hoàng thượng hoài nghi thần, mục đích là phá họa mối quan hệ vua tôi của chúng ta. Chỉ tiếc rằng, thần vẫn chưa tra được người đứng đằng sau chuyện này...”
Không tra được gì, dĩ nhiên là không tra được gì rồi. Bởi vì kẻ chủ mưu còn ai khác ngoài ngươi. Tiết Ý Nồng mắng thầm, cũng không vội vàng chỉ ra kẽ hở trong lời nói của hắn, nói một hồi cũng như chưa nói gì. Nhưng mà thông qua lời nói có thể thấy rằng mục đích Tiết Khinh Cầu đến đây là muốn xóa sạch mọi tội lỗi, hoặc là đổ tội cho người khác, hoặc là thăm dò tình cảm của mình dành Từ Sơ Đồng đến mức nào.
Mà Từ Sơ Đồng là người trong lòng nàng không nghi ngờ nhất. Nàng ấy có thật là nhất đao lưỡng đoạn với Tiết Khinh Cầu, hay là chỉ thể hiện cho nàng thấy? Nàng bây giờ cũng có chút mơ hồ.
Cung đấu là một vòng xoáy vô tận. Nàng dùng chân tâm đối đãi chưa chắc người ta sẽ tiếp nhận! Nói cho cùng, phải chăng nàng quá mềm lòng, xử sự cảm tính. Đây cũng là khuyết điểm của nàng. Trong tương lai biết đâu nó sẽ trở thành vết thương chí mạng của nàng.
Tiết Ý Nồng cười nhẹ. Khi nghe nói có người tự tiện xông vào tẩm cung của mình, cảm giác lạnh lẽo lan tràn, tỏa ra khắp người nàng. Bỗng nhiên khiến nàng chợt nhận ra, hôm nay có thể tự do ra vào, ngày mai có thể tùy ý lấy thủ cấp của nàng. Thật sự quá nguy hiểm.
Lần đầu tiên nàng chú ý đến sự thay đổi này.
Ý thức hiện đại của nàng chịu phủ nhận hoàn toàn.
Ở nơi cổ đại này, có một số quy luật của hiện đại không thể dùng được. Ở thời đại mà xem mạng người như cỏ rác. Nếu nàng cứ tiếp tục tin tưởng vô điều kiện, nhượng bộ người khác, vậy thì người ta có vui vẻ tiếp nhận không? Hay là được voi đòi tiên? Lấy Tiết Kinh Cầu làm ví dụ, liệu có một ngày bọn họ sẽ hòa hoãn với nàng không?
Những vấn đề này, nàng không cần tự hỏi, vì câu trả lời đã có từ sớm.
Đám thái giám bị đánh bên ngoài, cũng không cần bịt miệng lại. Trước đó còn gào thét, tru như sói, thì bây giờ âm thanh càng lúc càng nhỏ. Dường như bọn họ đã la đến khàn giọng, hơi thở cũng đã bắt đầu yếu ớt. Một trăm trượng cũng không phải là chuyện đùa, khả năng là đã bị đánh đến chết.
Tiết Khinh Cầu biết Tiết Ý Nồng định 'giết gà dọa khỉ' nên cũng không nói gì, chỉ nhếch môi cười nhạt. Đối với chuyện phát sinh bên ngoài, hắn xem như không nghe không thấy. Hắn không thèm quan tâm hành động này của Tiết Ý Nồng là có mục đích gì. Bởi vì hắn chắc chắn Tiết Ý Nồng không dám làm gì hắn.
Nhậm công công đi vào, ngoan ngoãn bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, một trăm trượng đã đánh xong.”
“Đánh xong nhanh như vậy? Đi, Cung Kính Vương cùng trẫm đi ra ngoài xem một chút.” Dứt lời, nàng đã đứng lên, đi về phía trước. Tiết Khinh Cầu mắng thầm trong lòng là nàng quá ngây thơ. Đứng ở cửa cung, những tên thái giám kia bị đánh đến chết trong tình trạng khủng khiếp, trên người gần như không còn một mảnh thịt hoàn chỉnh. Nhậm công công lãnh hội thánh ý cực tốt, làm chuyện này đến mức hết sức tốt đẹp.
Nhưng mà Tiết Khinh Cầu không thèm để ý, thờ ơ bước đi.
Ngược lại là Tiết Ý Nồng thì lộ vẻ xúc động, cho đến bây giờ nàng chưa từng giết nhiều người như vậy. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng muốn ói. Nhưng cố gắng hết sức kềm chế, tuyệt đối không thể lộ ra bất kỳ tia khiếp sợ nào. Nàng dùng giọng nói lạnh lùng pha thêm chút chế giễu của mình nói: “Xem thường cung quy, tự tìm tử lộ.”
Không thèm liếc nhìn về phía Tiết Khinh Cầu, căn bản nàng không thèm để ý đến phản ứng của hắn.
Tiết Khinh Cầu hiểu rõ đây chỉ là chiêu trò của các bậc đế vương. Chẳng qua là cái hắn càng muốn biết là Tiết Ý Nồng sẽ xử lý kẻ coi thường cung quy là hắn như thế nào.
Tiết Ý Nồng đứng không bao lâu, thì quay trở về chánh điện, nàng cũng không muốn ở bên ngoài đón gió lạnh.
Nhậm công công mở to mắt nhìn chằm chằm, chờ nàng hạ lệnh giải quyết những thi thể này như thế nào. Nhưng Tiết Ý Nồng không nói gì liền quay trở vào trong, để hắn ở bên ngoài đón gió tây bắc. Hắn từ trước đến giờ đều hiểu rõ những chuyện này, chẳng qua là lần này không biết phải làm sao.
Tiết Khinh Cầu vừa vào cửa, sự trừng phạt mà hắn hi vọng cũng đã đến.
“Mặc dù Cung Kính Vương có lý do, nhưng cung quy không thể không tuân. Nếu không, hết người này đến người khác đều xem cung quy không ra gì, thì e rằng sẽ không còn ai nghe lời trẫm nữa. Trẫm phạt huynh ba tháng bổng lộc, còn tự mình chép 100 lần cung quy và phải giao cho trẫm trước khi rời khỏi kinh thành. Huynh có phục không?”
Tiết Khinh Cầu nói: “Tạ hoàng thượng long ân.” Đây là xử lý cẩn thận, Tiết Ý Nồng rốt cuộc vẫn là không dám xử trí hắn, trong lòng Tiết Khinh Cầu cười nhạo.' Tiết Ý Nồng, hôm nay ngươi hỏi ta có phục hay không, ta nói cho ngươi biết, ta vĩnh viễn không phục. Một kẻ chưa mọc đủ lông đủ cánh mà dám leo lên đầu, trấn áp mọi người, lại dám hỏi mọi người có phục hay không? Nói cho cùng, ngươi vẫn không thể trấn áp được ta! Tiết Ý Nồng, hôm nay ngươi mềm lòng đối với ta. Ngày sau cũng đừng mong ta không khách khí, có trách thì trách ngươi xử lý quá cảm tính.”
“Lời cũng nói xong, huynh nên quay lại dùng điểm tâm với mọi người. Nhậm công công.”
Nhậm công công có cảm giác mình sắp bị gió thổi đến đông cứng. Cuối cùng hoàng thượng cũng có việc để cho hắn làm. Hắn vội vàng bước vào, nói: “ Dạ, hoàng thượng.”
“Phiền ngươi dẫn đường cho Cung Kính Vương, chớ để huynh ấy lại đi sai đường, lại phạm vào cung quy, người khác cũng không dễ nói chuyện như trẫm.”
Nhậm công công nói: “Dạ! Hoàng thượng, còn những thi thể bên ngoài kia...”
Tiết Ý Nồng mỉm cười nói: “Không trung thành có lưu lại trên đời này cũng chướng mắt, cho chó ăn đi!”
Hàng lông mày của Nhậm công công run vài cái, luôn cảm thấy hôm nay hoàng thượng cực kỳ tàn bạo, là để ra oai với Cung Kính Vương, hay là... Hắn không dám suy nghĩ nhiều, nói với Tiết Khinh Cầu một tiếng, “Cung Kính Vương mời.”
“Công công mời.”
Lúc hai người rời khỏi, chớp mắt cũng có thể thấy một lượng lớn máu tụ lại, nồng nặc mùi máu tanh lẫn trong không khí, hòa vào từng cơn gió lạnh, xông thẳng vào mũi.
Tiết Khinh Cầu vượt qua những thi thể này, ngay cả mí mắt cũng không động một cái. Tiểu hoàng đế thật trẻ con, hắn hơi sức đâu quan tâm sự sống chết của những kẻ này. Phàm là muốn làm đại sự, ai lại đi quan tâm đã chết mấy người.
Hai tay của Nhậm công công đổ đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy hai người này bị điên rồi. Trước khi rời đi, hắn dặn dò tiểu thái giám quét tước sạch sẽ nơi này, đem thi thể cho chó ăn. Xong xuôi, liền dẫn Tiết Khinh Cầu thẳng một đường rời khỏi.
Trong phòng, Từ Sơ Đồng ngồi như pho tượng, nhìn mọi việc xảy ra trước mắt. Tiết Ý Nồng lại ngồi vào vị trí chủ nhà, không nói gì với nàng, cũng không hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì. Vẻ mặt trầm tư, xem nàng như không hề tồn tại, cũng không tỏ vẻ quan tâm, xem như không có ai bên cạnh.
Từ Sơ Đồng trong lòng bất an, bước đến, mới vừa mở miệng nói: “Hoàng thượng — “
Tiết Ý Nồng nhướng mắt, cau mày, ngắt lời nàng và nói: “Sơ Đồng, trẫm muốn yên tĩnh một chút.”
Đây là không muốn nghe nàng giải thích, Từ Sơ Đồng trả lời: “ Dạ, ta xin cáo lui.” Rời khỏi chánh điện, đi ra ngoài thấy một mảng vết máu rất lớn, da gà nổi khắp cả người. Nàng biết Tiết Ý Nồng sợ nhất những thứ này. Lần trước vô tình giết chết Cao Thụy khiến nàng ấy buồn rầu một khoảng thời gian. Nhưng mà lần này, nàng ấy lại trơ mắt nhìn những thứ này, chắc miễn cưỡng chịu đựng lắm đây!
Nàng vốn định ở bên cạnh nàng ấy an ủi đôi ba câu, đồng thời giải thích lý do vì sao mình để Tiết Khinh Cầu vào phòng, nhưng hiển nhiên Tiết Ý Nồng không muốn nghe bất cứ điều gì. Hoàng thượng đang hoài nghi nàng sao?
Từ Sơ Đồng vừa ra khỏi cửa, Tồn Tích liền bước lên nghênh đón, có rất nhiều lời muốn nói, chỉ thấy Từ Sơ Đồng lắc lắc đầu, hai người đi đến tiểu trù phòng. Tồn Tích lập tức lộ ra dáng vẻ hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nói: “Phu nhân, nô tỳ suýt chút nữa bị dọa chết. Ngài cũng không biết, những người đó chết thảm như thế nào đâu. Đây là đang sống sờ sờ mà bị đánh đến chết a.” Chết không phải là chuyện hiếm lạ gì. Nàng cũng gặp không ít. Nhưng chết thảm ngay trong ngày mùng một, đầu năm mới, hoàng thượng muốn làm bạo quân đây mà..
“Ngươi không cần phải thông cảm cho bọn họ. Bọn họ đáng bị vậy. Muốn lén lút báo tin cho Cung Kính Vương bị hoàng thượng bắt tại trận. Không biết xem tính tình tốt của Hoàng thượng là ân điển. Cho nên mới có kết cục như vậy. Tồn Tích, chúng ta làm việc tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút. Dường như Hoàng thượng đã sinh lòng nghi ngờ đối với ta.”
Trong lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo, là do chính nàng ép Tiết Ý Nồng thành như vậy. Nhưng tại sao nàng ấy không chịu tin tưởng mình thêm vài phần, không chịu nghe mình giải thích. Trước đây, nàng đã từng chê Tiết Ý Nồng không đủ tàn nhẫn, nên mới không trấn áp được đám người này Nhưng bây giờ nàng cảm thấy như tự vả vào mặt mình. Không phải là nàng ấy không đủ tàn nhẫn, mà là chưa có cơ hội thể hiện mà thôi.
E rằng trong lòng nàng ấy đang nghi ngờ mình cấu kết với Cung Kính Vương.
Dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, cũng khó tránh khỏi không hoài nghi. Từ Sơ Đồng từng trải qua cảm giác bị người khác phản bội, có phải trong lòng Tiết Ý Nồng, mình cũng là phần tử phản bội rồi không?
Tồn Tích nói: “Giờ phải làm sao? Phu nhân, chúng ta phải tìm cách cứu vãn trái tim của hoàng thượng.”
“Nếu như trong lòng ngài ấy đã không còn dành cho ta, thì làm sao có thể cứu vãn. Là do ta không tốt, không có báo ngài ấy một tiếng. Cho dù ngài ấy hận ta, oán ta, không tin ta, đều là do ta tự làm tự chịu, không trách ngài ấy được.”
Là do nàng lừa dối tình cảm của Tiết Ý Nồng. Nhưng vào lúc này nghĩ đến có thể sẽ mất đi nàng ấy, nàng cảm thấy lòng nhói đau. Giống như là từng mảnh lá trà hòa tan trong tách nước nóng, từng chút từng chút lan tỏa đầy tách, lan tràn, kéo dài, hương thơm thoang thoảng, sau đó trở nên nồng nặc.
Ở trong chánh điện, Tiết Ý Nồng chống tay lên chán. Nghiêm túc suy nghĩ một chuỗi sự kiện xảy ra trong hôm nay, để xem mình phạm sai lầm ở đâu. Có sai chăng là quá mềm lòng, đối với người dưới quyền ít quản nghiêm, nên mới cho bọn họ có cơ hội cấu kết với người ngoài.
Không chỉ đám thái giám bị mua chuộc, còn có Cung Kính Vương không kính trọng nàng, không xem nàng ra gì. Nhưng nàng hiểu rằng là do bản thân chưa hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn của mình nên mới bị động như vậy.
Ngoài ra, còn có thể sai ở chỗ quá dễ dàng tin tưởng người khác. Ý nàng là Từ Sơ Đồng. Nữ tử này, trước đây là người của Cung Kính Vương, dù cho Cung Kính Vương đã dùng cách gì đó để khống chế nàng ấy. Bây giờ nàng hoài nghi, lần giải cứu vừa rồi cũng chỉ là một cái bẫy để đưa nàng vào cuộc.
Nếu như bất kỳ sự khác biệt gì, chỉ sợ là có liên quan đến mối quan hệ giữa Từ Sơ Đồng và Tiết Khinh Cầu.
Xem ra nàng bị mọi người xung quanh xem như trò đùa! Tiết Ý Nồng yêu thích Từ Sơ Đồng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu. Trong lòng đã nổi lên sự hoài nghi đối với nàng ấy, không biết là nên tin hay không nên tin.
Trong lúc nàng đang suy ngẫm về nỗi buồn hợp tan của riêng mình thì lúc này có người đến.
Tiết Định Sơn mang theo hơi lạnh từ ngoài bước vào đây. Đám thị vệ, cung nữ, thái giám ngoài cửa thấy hắn liền quỳ đầy đất, “Thái thượng hoàng vạn phúc kim an.”
“Đứng lên, hoàng thượng đâu rồi?”
“Dạ, đang ở trong phòng.”
Động tĩnh bên ngoài rất lớn, Tiết Định Sơn không đợi người vào thông báo, đã cao giọng gọi: “Ý Nồng!” Tiết Ý Nồng chợt giật mình cả kinh, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiết Định Sơn xoay đầu tìm kiếm nàng. Nàng xốc rèm đi ra, nhẹ nhàng gạt bỏ mọi cảm xúc ưu phiền lúc nãy.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Nàng vừa ôm quyền, vừa nói vừa đi ra.
“ừ! Ngồi xuống, ta có lời muốn nói với con.”
Tiết Ý Nồng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn đã nghĩ thông suốt lời nói tối hôm qua?” Nhưng nhìn sắc mặt của Tiết Định Sơn, cũng không giống muốn nói về chuyện đó. “Phụ hoàng có lời cứ nói, nhi thần vểnh tai lắng nghe.”
“Ta nghe nói Cung Kính Vương vừa đến tẩm cung của con. Lại nghe nói con đánh chết không ít thái giám. Chuyện là sao, đầu năm đầu tháng, mùng một Tết, có chuyện gì mà không thể nhịn được, mà làm thành như vậy. Mẫu hậu của con không yên lòng, kêu ta đến đây hỏi một chút.”
“Dạ, chỉ là một ít chuyện vặt, không đáng để nhắc tới.” Nàng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
“Thật không? Ta nghe nói tên tiểu tử thúi kia dám tự ý xông vào tẩm cung của con. Sao con có thể dễ dàng tha cho hắn như vậy. Khó khắm lắm mới bắt thóp của hắn, sao không nhân cơ hội này làm thịt hắn. Sao con lại để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy. Hay là con muốn chờ hắn đến giết con?” Hắn không hiểu, hơn nữa hắn cảm thấy Tiết Ý Nồng xử lý như vậy quá mức nữ tính. “Tiểu tử kia sớm có lòng phản trắc, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Con nhu nhược như vậy, sẽ bị người khác xem như quả cam mà bóp nát trong tay.”
“Nhi thần biết, đây là cơ hội hiếm hoi. Nhưng mà bây giờ chưa phải là lúc để đối chọi với hắn. Căn cơ của nhi thần chưa vững, binh quyền trong tay chưa rđủ, khó mà địch lại hắn. “
“Con còn có phụ hoàng a! Trong tay phụ hoàng có quân binh tinh nhuệ, giết sạch đám người dưới trướng hắn không chừa một ai. Con còn sợ cái gì. Hay con sợ ta công cao chấn chủ? Ta bây giờ nhàn hạ đến mức sắp đẻ ra chim rồi, hiểu không? Chỉ cần đám đó có động tĩnh, ta sẽ tiêu diệt sạch sẽ cho con. Ta cũng cần tìm một cái gì đó để làm.” Hắn đánh trận cả một đời người, không được đánh trận thật là sống không có ý nghĩa. Hơn nữa hắn còn có tâm ý muốn làm tròn bổ phận làm cha, quét sạch hết những kẻ ngán đường Tiết Ý Nồng, tạo một thái bình thịnh thế cho nhi tử của hắn.
Tiết Ý Nồng mỉm cười, vì một phụ thân sẵn sàng chiến đấu vì nàng như vậy. Ấn tượng về phụ thân của nàng ở kiếp trước không được dễ thương như vậy. Ngoại trừ việc không ngừng gây khó dễ cho nàng, chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một phụ thân. Nếu như người đó nói với nàng, hãy dựa vào ta đi, nàng thật sự sẽ đồng ý. Chăng qua đó chỉ là suy nghĩ trước đây, “Đa tạ hảo ý của phụ hoàng. Nhưng ngài cũng đã lớn tuổi, đã đến lúc hưởng phúc. Nhi thần có thể xử lý chuyện này, không sao đâu, ngài không cần bận tâm.”
Hay là chê hắn đã già rồi, “Ta còn có thể ăn hai chén cơm trắng, một cân thịt.”
“Nhi thần biết, phụ hoàng bảo đao chưa cùi. Chuyện Cung Kính Vương, nhi thần muốn tự mình giải quyết.”
Tiết Ý Nồng kiên định, Tiết Định Sơn bỉu môi. “Chuyện của con thì con tự giải quyết đi. Nhưng nghĩ lại lời con nói hôm qua, cả đêm ta ngủ không yên giấc, cùng mẫu hậu của con thương lượng cả buổi. Nàng ấy cũng khuyên ta, nói là sau này thiên hạ là của các con, ta chớ cậy già lên mặt, chiếm đoạt vị trí của người khác. Nhưng mà Ý Nồng a, ta không thể đáp ứng con. Quân binh của phụ hoàng là do một tay phụ hoàng tạo nên, cũng không phải của con. Nếu con muốn, thì con phải lấy bằng chính bản lĩnh của mình. Không có gì là miễn phí cả. Tóm lại, con liệu mà làm.”
Muốn hắn giao quyền, hắn thật sự không nỡ. Dù sao đó cũng là binh lính theo hắn chinh chiến sa trường bao nhiêu năm qua, muốn hắn từ bỏ, hắn thật sự không cam lòng!
Tiết Ý Nồng hiểu rõ điểm mấu chốt của hắn, nên cũng không bức bách, chỉ cười nói: “Cứ theo ý phụ hoàng mà làm.”
“ Ừ, vậy thì tốt. Được rồi, chuyện này xem như đã xong. Con nên nói cho phụ hoàng biết tại sao con lại không hạ thủ với Cung Kính Vương. Con đánh chết cả đám thái giám chết bầm kia cũng không thể làm kinh động được Cung Kính Vương đâu.”
Nàng dĩ nhiên biết, chỉ là giết gà dọa khỉ mà thôi. Tiếc là Tiết Khinh Cầu không phải là một con khỉ, hắn là một con cọp bất cứ lúc nào cũng có thể nhào ra ăn thịt người. Đây bất quá là xao sơn chấn hổ (công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ). Nàng cũng không có lý do gì cần phải giấu diếm với Tiết Định Sơn. Nàng cần đồng minh, hiển nhiên Tiết Định Sơn là ứng cử viên rất đáng tin cậy.
“Phụ hoàng nếu muốn biết, nhi thần sẵn lòng nói rõ ràng.” Tiết Định Sơn trừng mắt nghe nàng nói, “Ngoại trừ binh lực chưa đủ mạnh ra. Dĩ nhiên điểm này phụ hoàng có thể bổ khuyết cho nhi thần. Ngoài ra, nhi thần cũng đã nghĩ đến, nếu nhân cơ hội này mà giết chết Cung Kính Vương sẽ có hậu quả như thế nào? Hắn vừa chết, chưa chắc giải quyết được hết vấn đề, ngược lại sẽ khiến cho đám thuộc hạ của hắn không bị khống chế. Phụ hoàng là người dẫn binh đầy kinh nghiệm, hẳn biết, một khi chủ tướng mất, sẽ dẫn đến binh biến. Mọi người sẽ tranh đoạt vị trí kia. Như vậy thảo phạt sẽ khó tránh khỏi, người chịu khổ sẽ là lê dân bá tánh. Thứ hai, Cung Kính Vương vừa chết, những phiên vương khác, sợ là vui mừng còn không kịp. Bọn họ sẽ tranh thủ lấy đó làm lý do gây bất lợi cho nhi thần. Đến khi đó, các phiên vương sẽ càng đoàn kết với nhau. Bởi vì ai cũng có khả năng gặp nguy nhiểm. Bọn họ sẽ làm chút chuyện để bảo vệ bản thân mình. Bọn họ sẽ làm gì, chắc chắn phụ hoàng càng hiểu rõ hơn nhi thần. Những thứ này đều sẽ gây thêm phiền phức cho nhi thần. Mà không giết hắn, lại có một vài chỗ tốt.”
Tiết Định Sơn trầm ngâm, nói: “Nói tiếp.”
“ Dạ, nếu không giết Cung Kính Vương. Thức nhất, đám phiên vương vẫn còn có người áp chế, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao tạo phản không phải là một việc dễ dàng. Kinh nghiệm từ trong lịch sử cho thấy, những cuộc binh biến, tạo phản vào thời bình thành công thì ít thất bại thì nhiều. Năm đó Minh triều hoàng đế Chu Đệ, không hẳn là không phải thập tử nhất sinh. Chẳng qua là đối thủ của hắn lại là Chu Doãn Văn yếu đuối. Nếu hắn gặp phải một đối thủ lợi hại hơn, hắn chết là cái chắc. Bọn họ không phải là Chu Đệ, trẫm cũng không phải là Chu Doãn Văn. Huống hồ, trẫm vẫn còn có phụ hoàng bên cạnh.” Tiết Ý Nồng cũng không quên nịnh nọt Tiết Định Sơn vài câu, khiến hắn vui vẻ, cười một tiếng, đôi lông mày cũng giãn ra, “Cung Kính Vương nhìn thấy hành vi lần này của nhi thần, phụ hoàng, ngài nghĩ hắn sẽ nghĩ sao về nhi thần. “
“Yếu đuối vô năng, xử lý cẩm tính, khó thành đại sự.”
Tiết Ý Nồng nói: “Chính xác, nhi thần muốn từ sự kiêu ngạo của hắn, gia tăng thêm sự khinh thường của hắn đối với nhi thần. Có như vậy, nhi thần mới có nhiều cơ hội thắng hắn hơn trong tương lai. Đối với một kẻ không bằng mình, hắn hà tất phí công đi để ý. Ngoài ra, nhi thần cũng muốn tranh thủ thời gian để làm cho mình cường đại hơn. Như phụ hoàng nói, nhi thần còn trẻ, cần rèn luyện nhiều hơn.”
Tiết Ý Nồng từng lời diễn giải, phân tích tình huống của ta và địch, cũng nói rõ nhưng mưu toan tính toán, lợi dụng đám phiên vương để ngư ông đắc lợi. Đây là tình hình chung, nhưng không thể phủ nhận những khó khăn mà nàng sẽ gặp phải. Nàng còn cả một chặng đường rất dài ở phía trước.
Tiết Định Sơn vẫn tiếp tục nhướng mày, “Nếu trong lòng con đã hiểu rõ thì tốt rồi. Được rồi, ta cũng không còn gì để nói. Con đang bận, ta không quấy rầy.” Hỏi dò xong chủ ý của Tiết Ý Nồng, hắn cũng nên đi tìm Hạ thái hậu và thái hậu để báo tin. Tiết Ý Nồng cho Lạc Nhạn dẫn hắn đi. Lúc này Nhậm công công đi vào, báo là chư vị văn võ bá quan đều đã dùng xong điểm tâm, hỏi Tiết Ý Nồng có muốn triệu kiến vào lúc này không.
“ Được a, dẫn bọn họ đến ngự thư phòng, nói trẫm lập tức đến ngay.”
Nhậm công công cho người chạy đi thông báo. Lạc Nhạn sau khi tiễn người đi thì cũng quay trở lại, thay Tiết Ý Nồng sửa soạn một phen. Sau đó chuẩn bị một đại đội thị vệ lên đường. Đứng đợi trước ngự thư phòng, Nhậm công công cất giọng nói chói tai: “Hoàng thượng giá lâm!”
Thị vệ canh giữ trước cửa ngự thư phòng, đồng loạt quỳ trên mặt đất. Trong quá trình di chuyển, bộ giáp lạnh lẽo tạo ra tiếng kim loại va đập mạnh. Tiết Ý Nồng nhìn về phía cửa ngự thư phòng, ánh mắt mơ màng, cúi đầu để cho Lạc Nhạn đỡ nàng xuống kiệu liễn.
**** 12/05/2022 ****
#### Lời editor ####