Đỗ Nhược Hành tuổi còn trẻ, lại là phụ nữ, do Khang Thần trực tiếp bổ nhiệm làm Phó tổng giám đốc khách sạn năm sao như Cảnh Mạn, mấy vị nguyên lão không nói ra miệng nhưng trong lòng nhất định ngũ vị tạp trần.
Kể từ ngày họp đưa ra thông báo Đỗ Nhược Hành nhậm chức, cô liền phát hiện nhiều người bắt đầu hành xử khác lạ với cô. Quan hệ giữa người và người luôn là thứ tương đối tế nhị, thiện lương cũng chỉ giới hạn trong một phạm vi nhất định. Không lâu sau, Đỗ Nhược Hành bắt đầu nghe thấy mấy lời đồn đĩa về cô trong nội bộ nhân viên khách sạn, ví dụ như cô và Khang Thần có quan hệ mập mờ, lại dây dưa không rõ cùng chồng trước, thậm chí còn có cả lời đồn về con gái của cô.
Chuyện riêng của Đỗ Nhược Hành quả thật rất có nhiều chuyện để nói, nếu có người có lòng, đào bới rồi thêm mắm thêm muối cũng tương đối dễ dàng. Nhưng điều khiến Đỗ Nhược Hành khá vui vẻ đó chính là Uông Phỉ Phỉ, cô nhân viên lễ tân suốt ngày buôn chuyện này của Đỗ Nhược Hành đứng trước những lời đồn về cô lại tương đối nghiêm túc, bày tỏ tin tưởng nhân phẩm của sếp, còn khuyên cô tất cả tin đồn một ngày nào đó sẽ đi qua, không cần để ý quá.
Nhưng mà Đỗ Nhược Hành có thèm để ý đến mấy chuyện này đâu. Lúc vừa mới ly hôn, Đỗ Nhược Hành đã nghe qua bao nhiêu lời đồn đãi, so với mấy cô nhân viên rảnh rỗi trong khách sạn xì xào thì còn nhiều hơn nữa cơ, tính chất phức tạp của lời đồn cũng hơn hẳn. Chính vì vậy, Đỗ Nhược Hành đã sớm vì vậy luyện thành kỹ năng nghe mọi chuyện như nước đổ lá khoai, cười một tiếng rồi cho qua, hiện tại điều cô lo lắng nhất là có đủ tài năng cũng như sức lực để làm tốt trách nhiệm của một vị Phó tổng hay không trong khi những người đã từng ra lệnh cho cô hôm nay lại là cấp dưới của cô, còn có những đồng nghiệp, những vị trưởng bối hơn cô hẳn mấy chục tuổi.
Khang Thần nói với cô: “Em nhìn anh đi, nửa năm ngồi trên cái ghế Tổng giám đốc, hiện tại không phải là rất tốt sao.”
Lời nói này của Khang thần căn bản không có hiệu quả trấn an cô. Thủ đoạn không đánh mà thắng của Khang Thần, Đỗ Nhược Hành đã tận mắt nhìn thấy trong thời gian này. Trưởng bộ phận tài vụ, Ngô quản lý đã bị đá khỏi khách sạn Cảnh Mạn chỉ trong một tuần, sa thải một quản lý bậc trung của khách sạn mà dùng thời gian chỉ chưa đầy nửa tháng, tự nhiên có người tương đối bất mãn, nhưng Khang Thần là do tổng bộ trực tiếp bổ nhiệm, hơn nữa lúc đó anh ta phát cho mỗi nhân viên bao nhiêu là tiền thưởng để động viên, vẻ bên ngoài của anh ta thì tương đối có tác dụng vỗ về mấy cô gái trẻ trong khách sạn, chính sách vừa mạnh tay vừa dụ dỗ của anh ta vừa rat ay đã thu được thành công rất lớn.
Những thủ đoạn nắm giữ cũng như ổn định lòng người của Khang Tổng giám đốc, tác dụng tham khảo đối với cô có lẽ là bằng không, Đỗ Nhược Hành vẫn cảm thấy rất khó khăn.
Khang Thần còn nói: “Có người không muốn phối hợp, cái này trong thời gian ngắn nhất định sẽ có. Anh chỉ cho em hai điểm. Thứ nhất em không cần tự mình làm khó mình, Phó tổng giám đốc không chỉ có mình em, nếu như cả hai Phó tổng đều không giải quyết được còn có anh. Thứ hai, có người nói chuyện linh tinh này nọ là không thể tránh khỏi, nhưng tự bản thân em không nên nghĩ là anh dùng người không khách quan, thật ra trừ quan hệ thử tìm hiểu lúc trước ra thì hai ta cũng đâu có thân thiết gì. Em nói có đúng không?”
Đỗ Nhược Hành liếc anh ta một cái, Khang Thần mỉm cười: “Thật. Không đến nỗi khó khăn quá đâu. Có một số việc cắn răng chịu đựng một chút, thời điểm quay đầu lại nhìn sẽ rất có cảm giác thành công.”
Đỗ Nhược Hành không biết tại sao, cảm giác trong lời nói của anh ta có ẩn ý. Nhưng vẻ mặt Khang Thần rõ ràng không có gì, anh ta nói tiếp: “Nếu như em vẫn cảm thấy khó chịu, như vậy, tối nay hai Phó tổng cũng mấy vị quản lý bậc trung cùng nhau ăn bữa cơm. Trao đổi một chút tình cảm cùng kinh nghiệm.”
Đến buổi tối liên hoan, tổng cộng bảy người, chỉ có Đỗ Nhược Hành và một quản lý bộ phận tài vụ vừa mới được bổ nhiệm là phụ nữ. Từ đầu đến cuối không khí coi như vui vẻ. Đỗ Nhược Hành lại một lần nữa thấm thía thủ đoạn quyến rũ của Khang Thần, chỉ cần anh ta nhăn mày hay cười một tiếng giống như khuynh quốc khuynh thành, khiến vị quản lý bộ tài vụ hơn bốn mươi tuổi đỏ mặt tía tai.
Bữa tiệc kết thúc đúng tám giờ. Đỗ Nhược Hành mới vừa từ hội quán ra ngoài liền rùng mình. Khang Thần liếc nhìn cô một cái, cởi khăn quàng cổ của mình xuống, đang tính đem cho cô chợt nghe một tiếng gọi vang dội: “Mẹ!”
Đỗ Nhược Hành ngẩng đầu, Chu Đề đang ngồi hẳn lên vai ba mình, cả người cong lại thành một túm lông tròn trịa, đang hưng phấn vẫy tay với cô.
Đợi hai người gần đến Chu Đề mới gọi chú Khang. Đỗ Nhược Hành cách cái mũ nâng mặt con gái lên hỏi: “Chờ ở bên ngoài đã bao lâu?”
Tiếng nói vừa ngừng giữa cổ thì đã được vòng một cái khăn quàng cổ. Mang theo mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái không thể quen thuộc hơn, hai cái tay cũng bị người ta nắm lấy, Chu Yến Cầm thuận tay bỏ tay cô vào túi áo mình.
Đồng nghiệp chung quanh đều nhìn vào, Chu Đề cũng nháy mắt với cô. Đỗ Nhược Hành cắn răng, cố gắng đè ép ý nghĩ muốn đạp cho Chu Yến Cầm xuống.
Chu Yến Cầm nhàn nhạt mở miệng: “Khang tổng uống rượu? Lái xe bất tiện, không bằng chúng tôi thuận đường tiễn cậu một đoạn.”
Vẻ mặt Khang Thần như có như không, đem khăn quàng cổ lần nữa quàng vào, nở nụ cười khẽ: “Đa tạ, không cần. Lập tức có tài xế tới đón tôi.” Vừa ôm lấy Chu Đề, dịu dàng nói, “Chú hai ngày trước mới mua một con chó nhỏ màu trắng, giống chó Tát Ma. Muốn xem không?”
Quả nhiên hai mắt Chu Đề sáng rực đáp: “Có!”
“Nó mới có không tới ba tháng tuổi, còn chưa đặt tên. Nếu cháu có lòng thì đặt cho nó một cái tên nhé.”
Chu Đề nói: “Cháu cũng đã từng muốn nuôi một con.”
“Vậy thì nuôi a.”
“Nhưng ba cháu không cho, ba cháu bị dị ứng với lông chó mèo.”
Khang Thần cho con bé một gợi ý: “Vậy thì nuôi ở thành phố S ấy.”
Chu Đề nhìn về phía Đỗ Nhược Hành, suy nghĩ một lát sau đó vẻ mặt rõ ràng dao động, cách một lát, lại lắc đầu: “Mẹ sau này sẽ cùng ba con cháu về thành phố T, hiện tại nuôi về sau cũng không có biện pháp. Vẫn là không nuôi thì hơn.”
Vẻ mặt Khang Thần ngưng đọng trong chớp mắt, sờ sờ đầu của cô, cười nói: “Chớ khổ sở, nếu tạm thời không thể nuôi, tới nhà chú xem một chút cũng được.”
Đem cô gái nhỏ dụ dỗ xong Khang Thần mới lại chuyển hướng nhìn Đỗ Nhược Hành, nói cười tự nhiên: “Anh đi trước. Suy tính một chút về lời nói xế chiều hôm nay của anh.”
Đỗ Nhược Hành gật đầu đáp lại. Khang Thần xoay người muốn đi, Chu Yến Cầm đột nhiên lên tiếng xin anh ta dừng bước.
Chờ Khang Thần quay đầu lại, Chu Yến Cầm nhàn nhạt nói: “Nghe nói A Hành gần đây được thăng chức Phó tổng. Nếu như có thời gian, không bằng mọi người cùng dùng chung một bữa cơm. Ba người một nhà chúng tôi mời Khang tổng một bữa, cảm tạ anh thời gian qua đã đối xử tốt với A Hành.”
Nụ cười của Khang Thần bỗng cứng lại, một lát sau đáp: “Không vội. Nếu nói một nhà ba người, cũng muốn chờ Chu tổng phục hôn được đã.”
Trên đường trở về, trong xe rất an tĩnh.
Chu Đề khá nhạy bén nên cảm thấy sóng ngầm bắt đầu hiện diện quanh hai vị người lớn nên theo bản năng ngậm chặt miệng. Đỗ Nhược Hành ngó ra ngoài cửa sổ, vừa hay có thời gian suy nghĩ về chức vụ mình mới nhận và trách nhiệm của nó. Cuối cùng là Chu Yến Cầm không chịu được, phá vỡ không khí trầm mặc: “Lúc xế chiều Khang Thần nói gì với em?”
Đỗ Nhược Hành bị làm cho cắt đoạn suy nghĩ, cau mày từ phía sau liếc Chu Yến Cầm một cái: “Có quan hệ gì với anh đâu.”
Chu Yến Cầm cố gắng giữ bình tĩnh.”Anh không thể biết?”
“Công việc mà thôi.” Đỗ Nhược Hành không chút để ý trả lời, “Chả phải trước kia anh có nói với tôi ‘Sao em lại nhiều chuyện như vậy, tôi làm việc gì cũng phải xin phép em sao?’ bây giờ trả lại cho anh đó.”
Từng chữ từng giống y như lời nói trước khi ly hôn của Chu Yến Cầm. Nhân quả luân hồi. Chu Yến Cầm cay đắng ngậm miệng.
******
Sáng chủ nhật, mẹ Đỗ quả nhiên giữ lời hứa với Chu Đề, ngàn dặm xa xôi tới thành phố S.
Nhận trách nhiệm đón tiếp mẹ từ phương xa nhưng từ lúc mới nhìn thấy mặt nhau, Đỗ Nhược Hành đã cảm thấy tình trạng không được tốt. Thời điểm mẹ Đỗ bước ra từ phòng chờ của sân bay, ánh mắt nhìn Chu Đề còn hòa ái thương yêu hơn so với ánh mắt nhìn Đỗ Nhược Hành gấp trăm lần. Mà đợi đến lúc phát hiện bên cạnh Đỗ Nhược Hành còn có Chu Yến Cầm, mẹ Đỗ trong nháy mắt đứng yên bất động, ngay sau đó bộc lộ ánh mắt vui mừng hơn khi nhìn thấy Đỗ Nhược Hành cả vạn lần.
Vì muốn làm cho mẹ vợ trước vui vẻ, Chu Yến Cầm đã đặt chỗ tại một nhà hàng lớn, khung cảnh phải nói là thanh tao nhã nhặn nhưng lại thể hiện được nét sang trọng quý phái, mỗi món ăn phục vụ bưng lên đều đẹp mắt, nhìn vào ai cũng biết là đố đắt tiền. Một bữa ăn này có lẽ là hết cả tháng tiền lương của nhân viên lễ tân khách sạn anwm sao như Uông Phỉ Phỉ. Hành động như vậy quả nhiên làm mẹ Đỗ hài lòng, bà vui vẻ trò chuyện với Chu Yến Cầm, hễ anh ta nói gì bà đều vui vẻ gật đầu liên tục bày tỏ sự đồng ý.
Từ đầu đến cuối, Đỗ Nhược Hành dứt khoát không nói một lời. Cho đến lúc mẹ Đỗ nói đến chuyện đầu năm nay ngã bệnh, cô mới mới ngẩng đầu lên.
“Mẹ làm phẫu thuật sao lại không nói cho con biết?”
Mí mắt mẹ Đỗ không nhấc lên một chút: “Nói cho con biết cũng không tác dụng gì. Trái lại gọi cho Yến Cầm một cuộc thì xong ngay, chỉ chốc lát sau nó đã phái người làm xong tất cả mọi chuyện. Con có thể làm việc nhanh gọn như thế? Lại nói mẹ nằm viện ở rất thoải mái, so với chuyện con tự mình chăm sóc mẹ tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần.”
Chu Yến Cầm lột sạch sẽ vỏ một con tôm cho Đỗ Nhược Hành, cô cũng không thèm nhìn một cái, chỉ cảm thấy nhức đầu: “. . . . . . Lần sau gặp phải chuyện như vậy, tốt xấu gì mẹ cũng phải nói với con một tiếng. Nói cho cùng con mới là con gái ruột của mẹ, dù thế nào con cũng có quyền được biết.”
Mẹ Đỗ nói: “Trên luật pháp không có quy định giữa mẹ con có hạng mục quyền lợi này.”
Đúng lúc Đỗ Nhược Hành nhận được điện thoại của Khang Thần, cô dứt khoát đứng lên: “Con ra ngoài nghe điện thoại.”
Khang Thần gọi điện là để nói chuyện liên quan đến tiền thưởng cuối năm, chỉ nói qua lại hai ba câu liền ngắt máy. Đỗ Nhược Hành không muốn trở về phòng ăn nên đi dạo loanh quanh trong nhà hàng. Cô đi giày cao gót, đi qua đi lại cảm thấy có chút mệt mỏi, dứt khoát dựa người vào hành lang ngửa đầu ngẩn người. Chỗ khúc quanh an tĩnh không một bóng người, nhưng qua không biết bao lâu, trên người của cô đột nhiên có thêm một cái áo khoác lông cừu.
Chu Yến Cầm đứng trước mặt cô, dưới ánh đèn nhu hòa, nổi bật lên gương mặt đẹp như tượng.
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo chút dịu dàng: “Bữa ăn chính em ăn không được bao nhiêu, mẹ và Đề Đề đang chờ món tráng miệng. Có caramel vị sô cô la em thích nhất, trở về ăn một chút?”
“Anh cứ về phòng trước đi. Năm phút sau tôi sẽ vào.”
Nói chuyện như vậy không thể đuổi Chu Yến Cầm đi được. Anh ta nhìn cô một cái, sau đó đưa tay cầm lấy mười ngón tay lạnh lẽo của Đỗ Nhược Hành, dùng lòng bàn tay ấm áp của anh ta xoa xoa.
Động tác của Chu Yến Cầm rất cẩn thận. Có thể thấy hai hàng lông mi dài của anh ta cùng ánh mắt hơi rũ xuống. Người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này rất đẹp trai nhưng trái tim anh ta lại khá lạnh lẽo, đối đãi với người khác luôn ngạo mạn và lạnh nhạt. Nhưng giờ phút này, trong ánh mắt của anh ta tràn đầy vẻ kiên nhẫn, chỉ với một mục đích là làm cho tay cô ấm lên.
Đây không phải là việc trong lúc cao hứng mà làm, mười năm nay từng mùa đông, anh ta đều từng làm như thế.
Chu Yến Cầm từ từ xoa nắn cổ tay. Động tác của anh càng ngày càng nhẹ, giống như là trêu chọc. Hai người hiểu nhau mười năm, để cho anh thuộc lòng những chỗ mẫn cảm nhất của cô. Đỗ Nhược Hành rốt cuộc có chút không chịu nổi, âm thanh của cô nhuyễn hẳn đi, bảo anh ta dừng lại.
Chu Yến Cầm không tiếp tục nhưng anh ta ngẩng đầu lên, ngăn trở trước mặt Đỗ Nhược Hành đồng thời một tay giữ lấy eo cô.
Hai người ở cự ly gần, cô chỉ nhìn thấy ánh mắt của anh, dịu dàng mà nóng bỏng, lại giống như có vẻ thâm trầm tĩnh lặng. Chu Yến Cầm không tiếng động từ từ cúi xuống, Đỗ Nhược Hành theo bản năng muốn đẩy anh ta ra nhưng lại bị Chu Yến Cầm không chút mất sức giữ tay lại.
Anh dịu dàng dụ dỗ cô: “Thử một lần có được hay không? Cảm thấy chân chính ghê tởm, lại đẩy anh ra lần nữa.”