Thân thể Đỗ Nhược Hành cứng ngắc, giống như chuẩn bị ra trận. Chu Yến Cầm đang hôn lên khóe miệng của cô, giống như đang cố đè nén tình cảm, cũng giống như thận trọng dò xét.
Hai tay ôm chặt sau lưng Đỗ Nhược Hành như gọng kìm nhưng cô vẫn mím thật chặt môi, hồi lâu không muốn mở ra. Chu Yến Cầm không dám cứng rắn, nhỏ giọng gọi ‘Hành Hành’. Một lần lại một lần.
Từ năm Đỗ Nhược Hành mười lăm tuổi cho đến bây giờ, đã gần hai chục năm trôi qua. Chu Yến Cầm cũng đã xuất hiện bên cạnh cô gần hai mươi năm, xấp xỉ nửa đời người.
Người ngoài đều cho rằng sau khi ly hôn thì phải nhìn về phía trước. Nhưng trên thực tế, Chu Yến Cầm càng khó nói lời từ chào tạm biệt quá khứ hơn so với Đỗ Nhược Hành. Thời điểm Đỗ Nhược Hành rời khỏi thành phố T không mang theo gì cả, tất cả đồ đạc trong nhà đều còn lưu lại dấu vết của cô ấy. Từ khung hình một nhà ba người trên bàn làm việc cho đến Chu Đề càng ngày càng lớn lên, tất cả đều liên quan đến cô, tất cả những vật những người hiển hiện đều khiến chu Yến Cầm nhớ về quá khứ.
Nhưng Đỗ Nhược Hành chưa từng hoài niệm. Thời điểm hai người bước ra từ cục dân chính, cô còn không thèm nói lời cáo biệt. Từ sau khi ly hôn, Chu Yến Cầm chưa bao giờ thấy bất cứ dấu hiệu nào thể hiện sự lưu luyến nào trong cô. Có lúc anh cảm thấy, dường như Đỗ Nhược Hành không yêu anh. Anh có còn xuất hiện trước mặt cô nữa hay không, cũng không quan trọng. Có lúc cực kỳ tình cờ cô mới đáp lại anh vài lần, có lẽ cũng chỉ là do thói quen cùng chung sống gần hai chục năm.
Chu Yến Cầm sợ có một ngày, ngay cả thói quen gần hai chục năm này cô cũng sẽ bỏ được.
Anh không ngừng nhẹ nhàng trấn an, âm thanh trầm thấp chậm rãi, rốt cuộc làm Đỗ Nhược Hành khẽ nhắm mắt, lông mi run rẩy không ngừng. Hai người như có như không kề cận, từ từ mười ngón tay đan xen. Có phục vụ đi qua nơi này, lại thức thời nhẹ chân lui về. May mắn cô không phát hiện. Dường như qua nửa đời người, rốt cục Chu Yến Cầm cũng chạm được vào môi của Đỗ Nhược Hành.
Mười ngón tay Đỗ Nhược Hành hung hăng bấu vào mu bàn tay Chu Yến Cầm, trong nháy mắt để lại một vết hằn nhưng không sao cả. Chu Yến Cầm nghiêng đầu, muốn tiến sâu thêm một bước, Đỗ Nhược Hành nức nở nghẹn ngào nhưng vẫn ngậm chặt miệng.
Động tác của Chu Yến Cầm thủy chung dịu dàng nhẹ nhàng, đôi tay giống như đang nâng bảo bối. Không dám quá mạnh tay, e sợ cho đối phương thức tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Đỗ Nhược Hành bỗng nhiên đẩy mạnh Chu Yến Cầm ra. Cô nhanh chóng dùng ngón tay xoa xoa giọt nước mắt dâng lên trên khóe mắt, mặt không đổi sắc xoay người rời đi.
Hai người trở lại phòng ăn, mẹ Đỗ mẫu đang được cháu ngoại dẻo miệng nói chuyện gì đó mà mặt mày hớn hở. Chu Đề tinh mắt nhìn thấy vết thương trong bàn tay Chu Yến Cầm liền kêu lên một tiếng: “Ba…Tay của ba!”
Chu Yến Cầm hời hợt đáp: “Không có việc gì.”
Mẹ Đỗ liếc mắt nhìn hai người cố tình ngồi thật xa nhau, nói với Đỗ Nhược Hành: “Tối nay mẹ sẽ ngủ ở đâu?”
“Ở nhà con.”
“Thế Yến Cầm thì sao?”
“Tối nay anh ấy ngủ cùng Đề Đề.” Vẻ mặt Đỗ Nhược Hành đã khôi phục vẻ bình tĩnh, “Tối nay bên con có người đổi ca trực nên sẽ phải đến Cảnh Mạn.”
Mẹ Đỗ cười như không cười: “Trực thật hay là giả? Hay là không muốn nhìn thấy mẹ mới cố ý bỏ đi như vậy?”
Đỗ Nhược Hành nói: “Mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Không khí giữa hai người lại bắt đầu khó xử, Chu Đề đột nhiên ở một bên lớn tiếng chen vào: “Bà ngoại, con muốn ăn sủi cảo tôm bên chỗ bà!”
Cuối cùng mẹ Đỗ cũng dời chú ý đến bát sủi cảo.
Quả thực đêm đó Đỗ Nhược Hành không trực ban, cô chỉ không muốn cùng ở một không gian, đi ra đi vào giáp mặt với hai người lớn kia. Đến quầy bar của khách sạn Cảnh Mạn lại nhìn thấy Khang Thần đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một ly nước khoáng, hai chân bắt chéo một cách hờ hững, cười vẫy vẫy tay nhìn cô.
Đợi cô đi tới, Khang Thần chỉ chỉ vào ghế sô pha đối diện, thuận miệng hỏi cô: “Tối nay hình như không phải ca trực của em mà.”
“Tôi có việc phải làm thêm.” Đỗ Nhược Hành nói, “Một mình anh ngồi ở chỗ này làm gì?”
Khang Thần cười cười nói: “Chờ em a.”
Đỗ Nhược Hành liếc anh ta một cái, Khang Thần lập tức thay đổi thái độ: “Thuận tiện thị sát dân tình.”
“Tối nay hình như cũng không phải ngày trực của anh.”
Khang Thần vừa cười: “Cửa nhà anh hiện tại đoán chừng đang bị vài người chắn ngang, hết cách rồi, anh có nhà mà không thể về.”
Đỗ Nhược Hành liếc một cái, anh ta vẫn hời hợt nói tiếp: “Ông cụ nhà tôi ấy hai ngày trước đã qua đời, không khéo đem di sản chuyển hết cho một mình anh. Trên tôi còn có một người cha, em biết đấy, ông ấy trông cậy vào khối tài sản của ông nội anh đã nhiều năm, hai ngày nay đang suy nghĩ mọi cách làm thế nào để anh tự động buông tay.”
Đỗ Nhược Hành há miệng, lại ngậm lại. Khang Thần nhấp một ngụm nước, quan sát nét mặt của cô, cười nói: “Có phải em muốn hỏi anh, anh còn có một người anh trai, anh cũng không phải là cháu trai lớn, tại sao lại là người thừa kế?”
“. . . . . .”
Giọng nói của Khang Thần càng nhẹ nhàng: “Bởi vì mặc kệ Khang Tại Thành có yêu thương anh ta như thế nào thì xét cho cùng anh ta cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi.”
“. . . . . .”
Ân oán đời trước của Khang gia so Chu gia còn phức tạp hơn. Khang Tại Thành cùng người vợ chính thức là hôn nhân lợi ích, sau khi kết hôn không lâu liền không về nhà ngủ. Sau đấy, trong một cuộc vui nào đấy gặp được một người phụ nữ, hai người tình đầu ý hợp. Nửa năm sau, người phụ nữ kia mang thai, hơn chín tháng sau sinh hạ Khang Thâm, đồng thời bởi vì xuất huyết mà chết ngay sau khi sinh. Khang phu nhân một năm sau biết được chuyện này, lúc ấy đã mang thai Khang Thần, dưới sự kích động cuối cùng dẫn đến sinh non, lúc ấy Khang Thần mới nằm trong bụng mẹ tám tháng đã ra đời.
Những câu chuyện này nọ của nhà họ Khang, Đỗ Nhược Hành có nghe thì cũng chỉ là biết thế, một lúc lâu không nói gì. Nụ cười trên môi Khang Thần không giảm: “Thật ra thì có người biết cũng có người không hiểu, dù sao sau khi anh sinh ra không lâu cũng theo mẹ ra ngoài sinh sống, mấy năm trước mới trở về nước. Trước mắt mọi người, con trai của Khang Tại thành chỉ có Khang Thâm, mấy lời đồn con riêng là tôi có thể hiểu.”
“Vậy tại sao anh lại tới thành phố S?”
Khang Thần mặt không đổi sắc nói: “Bởi vì sau khi anh trở về, Khang Tại Thành và Khang Thâm không cho anh một chốn dung thân ở thành phố T.”
Đỗ Nhược Hành im lặng rất lâu. Đây là chuyện nhà của người khác, cô không có tư cách nào để phát biểu ý kiến.
Đỗ Nhược Hành ngủ tạm trong phòng làm việc một đêm, ngày thứ hai sau khi cuộc họp giao ban kết thúc, cô gọi người quản lý bộ phận tiêu dùng của khách sạn lại, lấy tư cách là Phó tổng giám đốc khách khí yêu cầu anh ta báo cáo tổng kết công việc. Người quản lý tuổi đã lớn, vóc người vừa mập vừa lùn kêu lên một tiếng, vỗ vỗ ót: “Cô xem, tôi quên rồi. Hai ngày nay quá bận rộn, cuối năm nên đủ loại kiểm tra chất lượng rồi kiểm kê sổ sách, còn cả báo cáo cho bên kiểm soát tôi còn chưa kịp viết đấy.”
Đỗ Nhược Hành cố nén sự bực mình xuống, dịu dàng mỉm cười: “Hôm kia anh đã nói trễ nhất hôm nay có thể giao cho tôi.”
“Nhưng kế hoạch biến hóa khó lường mà. Cô thông cảm tôi một chút.”
“Nếu như vậy, anh cho tôi một cái hẹn lúc nào có thể giao báo cáo cho tôi?”
Quản lý bộ phận tiêu dùng đột nhiên hỏi: “Trương quản lý bộ phận mua hàng đã nộp chưa?”
“. . . . . . Chưa.”
Quản lý bộ phận tiêu dùng cười nói: “Vậy chờ đến lúc anh ta nộp, tôi nhất định sẽ nộp. Như thế được chưa?” Nói xong bèn giở điện thoại ra vừa nghe máy vừa đi mất.
Sự bực mình của Đỗ Nhược Hành không có chỗ bộc phát, trở về phòng làm việc liền kéo hư nắp bút nhựa dẻo trên bàn cho hả giận. Cô cần tỉnh táo, cho tới trưa không thấy người nào nộp báo cáo, cô liền đem cuốn sách ‘Tĩnh tâm’ ra đọc. Được một nửa cuốn sách thì đột nhiên quản lý bộ phận tiêu dùng gõ cửa phòng làm việc của cô, tay cầm báo cáo tổng kết cuối năm.
Đỗ Nhược Hành thật sự rất kinh ngạc. Điều khiến cô kinh ngạc hơn chính là, đến gần tối, Trương quản lý của bộ phận mua hàng cũng nộp lên một bản báo cáo tổng kết. Thậm chí thái độ của anh ta rất tốt, thay đổi giọng điệu giống như xem thường dùng với cô trong suốt thời gian cô vừa nhậm chức. Đỗ Nhược Hành nhịn lắm mới không hỏi có phải mấy vị trưởng bộ phận này có vấn đề gì không. Đến lúc Khang Thần gõ cửa, thấy cô cầm trong tay mấy bản báo cáo liền cười hỏi: “Mấy lão già kia rốt cuộc cũng chịu nghe lời hả?”
Đỗ Nhược Hành nghe ra ý tại ngôn ngoại trong câu nói của anh ta, nhẹ giọng cảm ơn.
Khang Thần nói: “Chuyện gặp phải cấp dưới như vậy là điều không thể tránh khỏi. Một khi đã gặp những đối tượng cấp dưới như thế, không cần khách khí làm gì, bọn họ sẽ không vì vậy mà sinh lòng kính sợ. Bình thường có hai loại biện pháp đối phó với bọn họ. Một loại là đối phó với người thân của người đó trước sau đó nhờ những người thân kia tạo áp lực lên những cấp dưới chống đối ví dụ vợ chồng hoặc cha mẹ. Một cách khác là tìm cấp cao hơn trực tiếp áp chế, ví dụ như anh chẳng hạn.”
Đỗ Nhược Hành cười như không cười nói: “Vậy thật sự cám ơn anh.”
Khang Thần vòng tay tựa cửa ra vào, đuôi mắt hơi nhướn lên nhìn cô: “Em nói lời cảm ơn nhưng không có gì hậu tạ ư?”
“Cái gì?”
“Khang Tại Thành phái người tới khách sạn giám thị anh, em giúp anh tránh bọn họ rời khỏi khách sạn đi.”
Nửa giờ sau hai người từ cửa sau không mấy ai biết của khách sạn Cảnh Mạn rời đi. Khang Thần lái xe, chỉ chọn những con đường lớn nhiều xe cộ qua lại để chạy. Đỗ Nhược Hành ngồi ở ghế trước, nhìn vào gương chiếu hậu quả nhiên thấy có một chiếc xe màu đen, không xa không gần bám theo xe hai người.
Cô hỏi Khang Thần rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.
Khang Thần chỉ mỉm cười: “Làm sao tôi biết được. Có thể bọn họ có ý định mưu sát cũng nên, một xe hai mạng a. Em có sợ không?”
Nói thì nói như thế, nhưng về sau Khang Thần vẫn thành công cắt đuôi chiếc xe bám theo. Đã đến thời điểm thành phố lên đèn, hai người bàn bạc nên tìm một quán ăn nhỏ ăn cơm. Lúc Khang Thần đi đỗ xe, Đỗ Nhược Hành nhận được điện thoại của Chu Yến Cầm.
Ở trong điện thoại giọng điệu của anh ta bình tĩnh, lời nói cũng ngắn gọn, chỉ nói là cơm tối đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này cô bắt đầu về là cả nhà có thể ăn cơm.
Đỗ Nhược Hành trực tiếp nói tôi không về, mọi người cứ ăn cơm đi.
Chu Yến Cầm dừng lại một lát. Hỏi: “Bây giờ em và Khang Thần đang ở chung một chỗ?”
Đỗ Nhược Hành nói chuyện này không liên quan đến anh, còn có việc gì không, nếu không tôi cúp máy.
Chu Yến Cầm trực tiếp hỏi lớn: “Em có tình cảm với Khang Thần?”
Đỗ Nhược Hành từ chối cho ý kiến, ngay cả một tiếng hừ cũng không thèm cho anh ta. Cô nhìn thấy Khang Thần đang đẩy cửa đi vào, đang định ngắt máy thì nghe đầu dây bên kia mở miệng: “Tối ngày hôm qua không phải ca trực của em. Và Khang Thần đêm qua cũng ở lại khách sạn.”
Trong nháy mắt, giọng nói của Đỗ Nhược Hành lạnh đến thấu xương: “Anh theo dõi tôi?”
“Anh không làm như thế.” Anh ta trầm mặc chốc lát, trong giọng nói có chứa một chút bất đắc dĩ, “Chỉ là xế chiều hôm nay, Khang Tại Thành gọi điện thoại cho anh.”
Đỗ Nhược Hành xoay xoay ly trà trước mặt, đột nhiên ý vị không rõ mà cười một tiếng: “Gọi điện thoại nói gì? Vậy anh nghĩ sao? À có lẽ anh đang nghĩ, tôi và Khang Thần quen biết cũng đã lâu tôi liền cảm thấy dáng dấp của anh ta không tệ, gia thế cũng không kém, cho nên tối hôm qua tôi không trở về nhà thật ra thì không phải làm thêm giờ, chỉ là vì muốn hẹn hò cùng Khang Thần nên mới đến khách sạn ở cả buổi tối?”
“. . . . . .”
“Vậy nếu anh cảm thấy tối hôm qua tôi và anh ấy hẹn hò thật, cả buổi tối hai người chúng tôi lửa tình bùng cháy thì thật không phải đúng không?”
“. . . . . .”
Đỗ Nhược Hành lạnh lùng nói tiếp: “Chu Yến Cầm, khoan nói đến chuyện anh bây giờ chẳng có tư cách nói tôi này nọ chỉ nói đến chuyện trước khi ly hôn anh cũng làm chuyện như vậy đấy thôi. Chính vì vậy, anh chẳng có lý do gì để chất vấn tôi cả.”
“Hưởng thú vui xác thịt và trái tim hướng về ai là hai phạm trù khác nhau, chỉ là tiêu khiển mà thôi. Điều này không phải là châm ngôn sống từ trước đến nay của anh hay sao?”