Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 594: Chương 594: Anh cũng chỉ gặp dịp thì chơi vậy thôi




“Không phải!”

Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu: “Anh hai, em không phải! Em thật sự thích anh, chỉ thích anh thôi!”

“Chỉ thích tôi?”

Ý cười của Lưu Thiên Hàn sắc như đao, làm nổi bật đôi mắt đỏ đậm kia, cũng khiến gương mặt anh càng thêm tàn khốc.

“Nhan Nhã Tịnh, cô cũng từng nói với Thiên Hàn như thế đúng không?”

“Cô ở bên tôi, nói những lời từng nói với Thiên Hàn, làm những chuyện từng làm với Thiên Hàn, dùng tôi để nhớ lại những ký ức của mình và Thiên Hàn. Nhan Nhã Tịnh, cô coi Lưu Gia Thành này là cái gì!”

“Anh hai, em coi anh là người đàn ông của em! Người em yêu nhất!”

Dù không ngừng bị Lưu Thiên Hàn đẩy ra nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa từ bỏ ý định nhào vào lòng anh.

Nhan Nhã Tịnh biết, hành vi của mình lúc này có vẻ hèn mọn, rẻ mạt. Nhưng cô rất sợ, cô sợ anh Lưu sẽ rời khỏi mình.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ khủng hoảng đến thế. Cô có dự cảm vô cùng mãnh liệt, nếu đêm nay cô không giữ được anh thì sẽ vĩnh viễn đánh mất anh.

Mà cô sợ nhất chính là mất đi anh.

“Người cô yêu nhất?”

Nụ cười trên môi Lưu Thiên Hàn càng thêm châm chọc: “Nhan Nhã Tịnh, trong lòng cô chỉ có Thiên Hàn, giờ lại lừa mình dối người nói tôi là người cô yêu nhất! Cô không cảm thấy ghê tởm à?”

“Nhan Nhã Tịnh, đừng vờ vịt nữa! Cô vốn không yêu Lưu Gia Thành này! Tôi cũng xin cô đừng nói yêu tôi nữa. Thứ tình yêu này của cô chỉ khiến tôi buồn nôn!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô thật khiến người ta ghê tởm!”

Đáy lòng Lưu Thiên Hàn càng ngày càng cáu kỉnh. Anh vươn tay vào túi muốn hút điếu thuốc, lại chợt nhớ ra mình cai thuốc lá rồi.

Ha ha!

Buồn cười làm sao, anh còn cai thuốc lá vì người phụ nữ coi mình là thế thân này!

“Anh hai, em không lừa anh, càng không lừa mình dối người, em nói yêu anh là thật sự yêu anh mà!”

Nhan Nhã Tịnh cố chấp ôm lấy Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, anh đã nói phải chăm sóc em cả đời, anh không thể nói lời không giữ lời được!”

“Nhan Nhã Tịnh, tôi sợ bị cô ghê tởm cả đời!”

Lưu Thiên Hàn không chút thương tiếc hất văng Nhan Nhã Tịnh ra. Thấy Nhan Nhã Tịnh nhăn nhó đau đớn, lòng anh càng phiền muộn.

Còn có cảm giác đau lòng khó mà diễn tả.

Nghĩ đến mình vẫn đau lòng vì cô nàng không có lương tâm này, Lưu Thiên Hàn càng thêm tự mình ghét bỏ bản thân. Đầu anh bị thủng thật rồi!

“Anh hai, em biết em làm anh không vui, em sẽ cố gắng làm tốt hơn mỗi ngày. Chỉ cần anh đừng vứt bỏ em, em sẵn sàng làm mọi thứ!”

Nhan Nhã Tịnh rưng rưng tội nghiệp nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, sao anh không chịu tin em thật lòng với anh chứ! Anh tin em thêm một lần nữa được không? Tin rằng em thật lòng thích anh?”

“Thật lòng?”

“Ha ha!”

Lưu Thiên Hàn cười đến mức ánh mắt sắc nhọn. Anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt, tựa như muốn dùng ánh mắt sắc lẻm đâm cho Nhan Nhã Tịnh máu tươi đầm đìa.

Bỗng, anh vươn tay dồn sức, giật mạnh lắc tay trên cổ tay Nhan Nhã Tịnh.

Anh nhìn Nhan Nhã Tịnh, cười châm chọc: “Nhan Nhã Tịnh, cái cô gọi là thật lòng là khắc tên Thiên Hàn lên đôi vòng tay tình nhân này sao!”

“Nhan Nhã Tịnh, đừng có nói muốn bên tôi đến già không rời gì đó nữa. Từ đầu tới cuối, người cô muốn ở bên đến già chỉ có Thiên Hàn thôi!”

“Nhan Nhã Tịnh, đừng có coi tôi là thế thân của Thiên Hàn nữa! Cô thích lừa mình dối người, nhưng Lưu Gia Thành tôi không rảnh mà chơi với cô đâu!”

“Không, không phải!”

Nhan Nhã Tịnh lắc đầu như trống bỏi, cô cứng đờ vươn tay nhặt sợi lắc rơi trên nệm giường lên.

Đúng là sợi lắc bạc này khắc tên viết tắt của anh Lưu.

Anh vốn dĩ chính là anh Lưu của cô, cô đặt làm đôi lắc tay tình yêu có ý nghĩa đặc biệt này đâu thể khắc tên Lưu Gia Thành lên chứ!

Chỉ là những ký tự này khắc trên mặt áp vào cổ tay, còn khắc rất nhỏ, cô chưa bao giờ ngờ được anh lại phát hiện.

Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc nắm sợi lắc tay lành lạnh kia, chợt không biết nên giải thích với Lưu Thiên Hàn thế nào.

Hình như bất kể cô nỗ lực giải thích đến đâu thì anh cũng sẽ không tin rằng cô yêu anh rất chân thành cháy bỏng.

“Anh hai, em thật sự không coi anh là thế thân của anh Lưu.”

Anh vốn dĩ chính là anh Lưu của em mà!

Nhan Nhã Tịnh nghẹn ngào, suýt nữa bật khóc. Nhưng cô biết, anh Lưu không thích con gái khóc sướt mướt, cô sợ nước mắt sẽ khiến anh càng ghê tởm, bèn cố gắng nín nhịn không cho nước mắt rơi xuống.

Thật ra vừa rồi anh dùng sức giật mạnh lắc tay làm cổ tay cô bị thương, đỏ hồng rướm máu, rất đau.

Nếu là trước kia, chỉ cần trên người cô có vết thương bé xíu thôi, anh Lưu cũng sẽ cực kỳ đau lòng. Lần cô nấu cơm không cẩn thận cắt phải ngón tay, anh còn xót đến mức không cho phép cô vào bếp lần nào nữa.

Nhưng bây giờ cổ tay cô chảy máu, đau rát như vậy, cô còn không che giấu, cổ tay ở ngay trước mặt anh, vậy mà trong mắt anh không có lấy một chút thương hại.

Cảm giác bất an trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng mãnh liệt. Anh Lưu không cần cô nữa rồi.

Anh thật sự không muốn bên cô nữa!

Khi đang đắm chìm trong tình yêu, Nhan Nhã Tịnh có thể tùy ý làm nũng chơi xấu trong lòng anh. Nhưng giờ đối mặt với gương mặt tuấn tú lạnh băng này, trên người anh như phủ lên một tầng sương lạnh xa lạ. Cô chợt không biết nên nói sao giữ được anh lại.

Vừa rũ mắt, Nhan Nhã Tịnh thấy được chiếc nhẫn trên ngón tay trái.

Đây là nhẫn cầu hôn anh tặng cho cô.

Dưới ánh đèn, viên kim cương tản ra ánh sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

Chiếc nhẫn này là tượng trưng cho tình yêu của hai người.

Chiếc nhẫn này cũng chứa đựng lời hứa hẹn cả đời của hai người, chỉ cần cô vẫn đeo chiếc nhẫn này, anh sẽ vẫn là của cô!

Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh cuống quít che chiếc nhẫn trên ngón tay, sợ anh cũng cướp mất nhẫn của mình.

Lưu Thiên Hàn cũng chú ý tới nhẫn trên ngón tay Nhan Nhã Tịnh, đáy mắt đỏ ngầu tàn nhẫn kia lại càng thêm lạnh lẽo.

Anh lại dùng sức, thô lỗ bắt được tay trái của Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh sợ anh lấy mẫt nhẫn trên tay nên càng gắng sức che ngón tay lại. Nhưng sức cô sao có thể là đối thủ của anh, tay cô bị anh bẻ ra từng chút một, ngón tay tượng trưng cho đầu bạc răng long bị anh hung hăng tháo bỏ.

“Anh hai, trả nhẫn lại cho em!”

Nhan Nhã Tịnh vươn tay muốn cướp lại nhẫn, nhưng cô còn chưa chạm phải tay Lưu Thiên Hàn thì anh đã dồn sức ném mạnh chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ.

Nhan Nhã Tịnh vọt tới cửa sổ như phát điên. Cô muốn bắt lấy nhẫn, nhưng nó thoáng cái đã hòa vào bóng đêm mịt mờ, cô không bắt được.

“Nhan Nhã Tịnh, cô muốn cái nhẫn này?”

Giọng Lưu Thiên Hàn lạnh cứng như tới từ mười tám tầng địa ngục, ánh mắt cũng lạnh nhạt nhìn Nhan Nhã Tịnh, gằn từng tiếng: “Đáng tiếc, cô không xứng!”

“Anh hai, đây là nhẫn cầu hôn anh tặng em, anh đã cầu hôn với em rồi, chúng ta...”

“Cầu hôn?” Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói cho hết lời, Lưu Thiên Hàn đã cắt ngang lời cô: “Cũng chỉ là gặp dịp thì chơi vậy thôi, cô cũng xem là thật à?”

“Nhan Nhã Tịnh, cô nói xem, tôi nên cảm thấy cô ngốc hay nghĩ cô khờ dại đây?”

“Nhan Nhã Tịnh, sau này đừng quấn lấy tôi nữa! Hai ta cắt đứt đi!” Nói xong, Lưu Thiên Hàn rời đi, không quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.